Thừa dịp hắn buông tay, Văn Hinh muốn đẩy hắn ra, Du Thần Ích lại bắt được tay của cô, sau đó, dùng cà vạt cột chặt hai tay của cô ra sau lưng, khiến cô không thể động đậy.
Văn Hinh dùng sức lắc đầu, nước mắt uất ức thi nhau rơi xuống, thế nhưng hắn lại làm như không thấy, cũng nhanh chóng cởϊ qυầи áo của mình ra, sau đó nâng hai chân cô lên, không kịp chờ đợi.
“Không….”. Trong tiếng kinh hô của cô, hắn động thân, đem chính mình chôn thật sâu vào trong cơ thể cô, cảm giác chặt khít, ướŧ áŧ lập tức bao bọc lấy hắn, dường như muốn ép hắn phát điên, vì vậy, không chút dừng lại, liên tục tiến lên trong cơ thể cô, một cái lại một cái, một lần lại một lần. . . . . .
Sáng ngày thứ hai, Diêu Phương ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, ưu nhã dùng bữa sáng, bàn ăn lớn như vậy mà chỉ có một mình bà, cả phòng khách yên tĩnh như không khí đã ngưng lại.
“Thiếu gia đâu?”. Sau khi uống một hớp sữa tươi, bà hỏi Trần quản gia đứng hầu hạ sau lưng mình, thanh âm lạnh nhạt mang theo một tia tôn quý ngạo nghễ không thể xâm phạm.
Trần quản gia khẽ khom người, tôn kính nói: “Thiếu gia chưa rời giường”
Nghe vậy, Diêu Phương không nói nữa, tiếp tục ăn điểm tâm, đột nhiên lại cảm giác là lạ ở chỗ nào, suy nghĩ trong chốc lát, mới phát hiện hôm nay quá vắng vẻ, vì vậy lại hỏi: “Văn tiểu thư đâu?”
Người phụ nữ kia bình thường còn dậy sớm hơn người giúp việc, sáng nay lại không thấy bóng người, khó trách bà sẽ cảm thấy không khí sáng nay không bình thường.
“Chắc là vẫn chưa rời giường, tối hôm qua, Văn tiểu thư cùng thiếu gia. . . . . .”. Trần quản gia dùng lại, nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng.
Diêu Phương nghe vậy, khuôn mặt vốn lạnh lùng hiện ra sắc mặt vui mừng, “Ông nói là. . . . . .”. Dĩ nhiên bà hiểu ý tứ trong lời nói của Trần quản gia, nếu quả thật như vậy thì quá tốt rồi.
“Bác, có chuyện gì mà vui vẻ vậy?”. Trần quản gia còn chưa trả lời, bên kia đột nhiên truyền đến thanh âm mềm mại, sau đó liền nghe thanh âm “cộp, cộp, cộp” xuống lầu, một cô gái chừng trên dưới hai mươi, như búp bê nhảy đến bên người Diêu Phương.