Thấy vẻ lo lắng trên gương mặt Văn Hinh, Du Thần Ích lại cười, đau đớn trên người lúc này cũng không bằng một câu quan tâm của cô, “ Anh không sao!”
“ Văn Hinh, tao nguyền rủa mày phải chết!” Lạc Tình đứng một bên kêu to, trên mặt cô ta tràn ngập sự không cam lòng và hận ý.
Lúc này, một nhóm cảnh sát mang theo súng tiến vào, tới bên cạnh bọn họ, hỏi: “ Vừa rồi có người báo cảnh sát, ở đây có con tin bị bắt cóc, xin hỏi, tên bắt cóc kia ở chỗ nào?”
Du Thần Ích đem con dao anh giằng được từ trong tay Lạc Tình giao cho cảnh sát, lạnh lùng nói: “ Chính là cô ta, đã bị tôi cưỡng chế!”
Lạc Tình nhanh chóng bị mang đi, lúc này, cả gian phòng chỉ còn lại Du Thần Ích, Văn Hinh và Tề Nhân Kiệt. nhìn bụng của Du Thần Ích không ngừng chảy máu, sắc mặt của anh lại trắng bệch, Văn Hinh lo lắng không thôi, “ Thần Ích, anh sao rồi, chúng ta lập tức đi bệnh viện, được không?” Cô nói xong, định tiến lên đỡ Du Thần Ích ra ngoài, lại bị anh ôm lấy.
“Văn Hinh, thật xin lỗi, lần này lại là anh hại em!” Câu đầu tiên anh nói với cô là xin lỗi, xảy ra nhiều chuyện như vậy, trừ lời xin lỗi anh không biết mình còn có thể nói gì với cô nữa.
“ Văn Hinh, tha thứ cho anh được không?” Anh bắt đầu nhân cơ hội này cầu xin sự tha thứ của anh, anh sợ bỏ lỡ lần này anh khó có cơ hội khác nữa, e rằng lần sau sẽ không có dịp nào nữa, “ Lần trước là anh có lỗi, là anh hiểu lầm em, Văn Hinh, tha thứ cho anh được không? Anh đảm bảo, sẽ không có lần sau nữa!”
Nhưng mà, Văn Hinh thủy chung không chịu mở miệng nói một chữ nào, vì vậy anh càng thêm gấp gáp, “ Văn Hinh///” Anh cho là Văn Hinh không chịu tha thứ cho mình, lại không ngờ rằng lúc này trong lòng cô đang nén cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!