Tề Nhân Kiệt nhìn sau lưng Du Thần Ích, trên mặt anh lộ rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi, không ngờ Du Thần Ích lại yêu Văn Hinh đến nỗi không tiếc lấy thân thể của mình ra, vì cô chịu đựng đau đớn.
Mà anh….
Văn Hinh cũng vô cùng kinh hãi, ngơ ngác nhìn Du Thần Ích, đột nhiên một cỗ hạnh phúc ấm áp đong đầy trong cô.
Chỉ có Lạc Tình, cô ta sau khi nghe lời Du Thần Ích đâm thẹn quá hóa giận, cô ta nhìn Du Thần Ích, đột nhiên phá lên cười, “ Không, tôi sẽ để anh thay thế cho nó, tôi muốn anh phải hối hận, khiến cho các người phải hối hận, hối hận vì những gì các người đối với tôi! Cô ta….” Lạc Tình nói xong, quay đầu nhìn Văn Hinh, trong mắt cô ta, đột nhiên hận ý chợt lóe lên, “ Hôm nay, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho con đàn bà này đấy!”
Nhưng mà, lời cô ta nói còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát từ xa truyền đến, hơn nữa, âm thanh càng ngày càng gần, như là đang tiến về phía hướng này , sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, “ Các người lại dám báo cảnh sát?”
Lúc này, cả Du Thần Íchvà Tề Nhân Kiệt cũng đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát, bọn họ liếc nhau một cái, đều cảm thấy khó hiểu như nhau.
Bọn họ cũng không hề báo cảnh sát!
Mà xe cảnh sát tới là có chuyện gì?
Sau đó, bọn họ đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng nhìn sang Lạc Tình.
Quả nhiên, Lạc Tình sau khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát, lập tức biết mình không trốn thoát được rồi, vì vậy, cô ta phẫn hận nhìn về phía Du Thần Ích và Tề Nhân Kiệt, nói: “ Tôi đã nói rồi, các người không để tôi sống, tôi cũng sẽ không để cho các người sống tốt. nếu như hôm nay tôi chết, tôi cũng sẽ kéo cô ta làm đệm lưng, khiến các người cả đời này hối hận đi.
Nghe âm thanh càng ngày càng gần, cô ta cắn chặt răng, sau đó nhìn bên cạnh Văn Hinh, trên mặt lộ ra một tia thâm độc.