“ Cậu sao vậy?” Thấy sắc mặt của cô thay đổi chút, Lăng Hạo Hiên quan tâm hỏi.
Văn Hinh lại lắc đầu, lạnh nhạt nói: “ Không có gì!
Nhìn cô, Lăng Hạo Hiên hiểu rõ, đôi mắt anh vốn tràn đầy dịu dàng bỗng chốc trở nên buồn bã, “ Mấy ngày nay, ngày nào Du Thần Ích cũng sang đây thăm cậu.”
“ Mình không muốn gặp anh ta!” Văn Hinh đột nhiên cắt ngang lời Lăng Hạo Hiên, cô xoay đầu, yên lặng nhìn anh, “ Lần sau anh ta mà tới nữa, cậu nói với anh ta, mình không muốn gặp anh ta, bảo anh ta lần sau đừng tới nữa!” Anh ta định làm gì, bệnh cũ tái phát à? Đầu tiên vu oan cho cô, hiểu lầm cô, sau đó khi cô thương tích đầy mình lại quay lại cầu xin sự tha thứ?
Cô đã mệt mỏi, không bao giờ nghĩ sẽ tiếp tục cùng với anh ta nữa, hôm nay, cô chỉ muốn nghỉ ngơi tốt, những thứ khác, cô không muốn suy nghĩ thêm nữa.
Nghe cô nói, Lăng Hạo Hiên quan sát kĩ khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Tâm, có chút đau, đau lòng vì cô, bởi vì anh nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.
Du Thần Ích tới vào buổi trưa, còn dẫn theo dì Lý, dì Lý chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng đặc biệt cho Văn Hinh, nhưng hai người còn chưa bước vào phòng bệnh, đã bị Lăng Hạo Hiên chặn lại ngoài cửa, “ Anh về đi, từ sau không cần tới nữa!”