“Cô cho rằng cô chỉ làm duy nhất chuyện này à?” Du Thần Ích nhìn khuôn mặt ngây thơ trong sang trước mắt, anh vẫn không thể ngờ được, cô ta lại lừa gạt tất cả mọi người được, đúng là lòng dạ rắn rết mà.
“Cái gì?” Lạc Tình sửng sốt, ngơ ngác nhìn Du Thần Ích, không hiểu mình còn làm chuyện gì nữa.
“ Sao thế, nhanh như vậy mà đã quên mình từng làm chuyện gì rồi à?” Chỉ cần nghĩ tới cô ta đã ba lần bốn lượt muốn hại Văn Hinh, anh hận không thể bóp chết người phụ nữ trước mặt này, “ Lần trước Văn Hinh suýt ngã từ trên lầu xuống, là cô đổ dầu vào cầu thang chứ gì? Còn nữa, Văn Hinh bị ngã ở trong phòng ngủ, những viên đá nhỏ kia, cũng là cô đặt vào?” Mặc dù anh đang hỏi, nhưng giọng nói lại khẳng định chắc nịch.
Những viên đá nhỏ đó, là anh vô tình nhìn thấy lúc Lạc Tình uống cà phê, nên đột nhiên nghĩ ra. Những viên đá thật nhỏ khi được lấy từ tủ lạnh ra, sẽ tan ra rất nhanh, cho nên Văn Hinh mới không tìm được hung thủ khiến mình té ngã.
Nghe vậy, Lạc Tình vẫn muốn giải thích gì đó, nhưng lại vô lực, nói: “ Anh họ, em không có….”