Ảnh nhi, em bây giờ có khỏe không?
Em có biết hay không, hôm nay anh gặp được một cô gái có bộ dáng rất giống với em, cô ấy là người mà em an bài đến bên cạnh anh sao?
Ảnh nhi. . . . . .
Sáng ngày thứ hai, Tề Nhân Kiệt mới vừa rời giường, điện thoại liền vang lên, hắn nhận điện thoại sau đó liền trực tiếp mở máy vi tính ra nhận thư điện tử. Trong thư điện tử này, có tư liệu về Văn Hinh mà hắn đã sai người đi điều tra.
Sau khi nhìn xong tư liệu, hắn cầm khung hình trên bàn lên, phía trên là ảnh hắn và một cô gái trẻ chụp chung, cô gái cười đến hạnh phúc lại ngọt ngào, mà hắn cũng thế, người sáng suốt nhìn một cái cũng biết đây là một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết.
Hắn nhìn chăm chú cô gái nở nụ cười trong tấm ảnh, lẩm bẩm hỏi: “Ảnh nhi, em nói anh có nên giúp cô ấy hay không? Cô gái đó rất giống với em.” Hỏi xong, hắn liền chăm chú nhìn hình, một lát sau, mới nở nụ cười, lại nói: “Anh hiểu rồi, Ảnh nhi, em hãy yên tâm đi, anh sẽ dùng hết khả năng của mình để giúp cô ấy.”
Tề Nhân Kiệt từ gian phòng đi ra sau đó đi thẳng tới phòng của Văn Hinh, hắn đứng ở bên giường lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say của cô, trong mắt lần nữa bị thống khổ chiếm cứ.
Thật sự rất giống!
Ngay cả dáng ngủ cũng giống như thế!
Nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, hắn biết tối hôm qua cô nhất định là khóc cả đêm, cho nên cũng không nỡ đánh thức cô, giống như lúc đến nhẹ nhàng thối lui ra khỏi gian phòng.
Mà Văn Hinh ngủ giấc này chính là ngủ thẳng tới buổi trưa mới tỉnh lại, đi tới phòng khách lầu dưới, thấy Tề Nhân Kiệt đang dùng bữa ăn, phòng khách to như thế, nhưng chỉ có một mình hắn ngay cả người giúp việc cũng không có.
Tề Nhân Kiệt thấy nàng, lập tức nở nụ cười như ánh mặt trời với cô, nói: “Mới vừa làm xong cơm, tới đây cùng nhau ăn đi.”
Văn Hinh đi tới bên cạnh bàn ăn, nhìn mấy món ăn trên bàn, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi, sau đó cô ngẩng đầu nhìn Tề Nhân Kiệt, hỏi: “Đây là anh làm?” Thế nào cô cũng không tin người mang bộ dạng công tử như Tề Nhân Kiệt lại biết nấu ăn.
Ai ngờ Tề Nhân Kiệt lại gật đầu một cái, hơi tự hào mà nói: “Dĩ nhiên, cô cũng đừng xem thường tôi, chỉ cần cô nói ra tên món ăn, tôi đều biết làm.” Thấy bộ dáng Văn Hinh vẫn không tin, hắn lại nói: “Thế nào, không tin?”
Văn Hinh thành thật gật gật đầu, “Rất khó tưởng tượng anh biết làm món ăn, tôi cũng không biết làm.”
Nghe vậy, Tề Nhân Kiệt cười vui vẻ, “Mau tới nếm thử xem, tôi cho cô biết nha, người khác muốn ăn món ăn tôi làm cũng ăn không được đâu, vừa đúng hôm nay tôi nhàn rỗi không chuyện gì, nên cô lời rồi đó.”