Thấy cô đột nhiên khóc, nụ cười trên gương mặt Lăng Hạo Hiên bỗng chốc biến mất, anh bước nhanh tới trước giường bênh, nhẹ nắm lấy tay cô, lo lắng hỏi: “ Sao vậy?”
Lúc này, Văn Hinh đang vùi mặt vào hai lòng bàn tay, nước mắt càng ngày càng chảy nhiều hơn, “ Mình không muốn như vậy, mình không muốn như vậy, thật đấy.” Mới vừa rồi cô thật sự không muốn dùng lời lẽ cực đoan như vậy với Diêu Phương, nhưng mà chỉ cần nghĩ tới hành động điên cuồng của Du Thần ích đêm nọ, nhớ tới bản thân mình trong lòng anh ta không đáng giá một đồng, trong lòng cô càng thêm oán giận.
Người đàn ông đó, ngay từ lúc bắt đầu đã sớm khiến lòng cô tổn thương chồng chất, cho tới bây giờ, trái tim cô không thể chịu đựng được bất kì sức nặng nào nữa.
Nước mắt của cô rơi khiến Lăng Hạo Hiên đau lòng không thôi, anh đưa tay vuốt nhẹ đầu của cô, tựa hồ anh đang trấn an vật cưng nhỏ vậy, anh dịu dàng an ủi: “ Mình hiểu rõ, cậu căn bản không hề nghĩ như vậy, chỉ vì trong lòng cậu phải chịu đựng quá nhiều uất ức đau khổ muốn phát tiết ra ngoài mà thôi, điều này không có gì đâu.”
Kỳ lạ thay, được anh dịu dàng trấn an, Văn Hinh bắt đầu bình tĩnh trở lại. Cô ngẩng mặt lên, nhìn nụ cười dịu dàng của người đàn ông này, cũng bật cười, “ cậu tới từ lúc nào?” Nhìn qua thì anh đã tới từ rất lâu rồi, nhất định là thím Trương trở về không yên lòng nên mới gọi anh tới.
Lúc này, trên mặt cô vẫn còn vương nước mắt, ánh đèn chiếu rọi trên đầu, óng ánh trong suốt, khiến cô trông vô cùng đáng thương.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!