Cảm giác thấy điều khác thường, đột nhiên anh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, sau đó lạnh lùng nhìn ánh đèn rực rỡ ở phía xa, trong ánh mắt ẩn chứa một luồn tức giận.
Người đàn bà đáng chết!
Anh dùng mọi cách gây khó dễ cho cô nhưng cũng không có hiệu quả, vì đuổi cô đi, anh mắng cũng đã mắng, đánh cũng đã đánh, càng tìm mọi cách nhục nhã với cô, nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng với cô.
Có lúc anh thật hoài nghi, rốt cuộc da mặt của cô dày đến bao nhiêu, tại sao có thể mang tôn nghiêm của mình ra chà đạp, còn để cho anh có nhà mà không về được.
Chính trong lúc anh đang nghĩ ngợi thì đột nhiên sau lưng truyền đến giọng nói trong trẻo, “Thế nào, tổng giám đốc Du chạy đến nơi này chẳng lẽ chỉ vì muốn thưởng thức cảnh đêm xinh đẹp này sao?”
Du Thần Ích không cần quay đầu lại cũng có thể đoán được người đến là ai, chính là nhị công tử Tề Nhân Kiệt của tập đoàn Cẩm Vinh nên chân mày khẽ nhíu lại.
Từ trước đến nay, tập đoàn Overlord và tập đoàn Cẩm Vinh vốn là đối thủ cạnh tranh của nhau, hơn nữa là bắt đầu từ đời ông của Du Thần Ích và Tề Nhân Kiệt thì đã tranh đấu gay gắt, thủy hỏa bất dung. Phàm là tập đoàn Overlord tham dự hợp tác hay đấu thầu thì tập đoàn Cẩm Vinh sẽ chen chân nhảy vào, dù là biết rõ cuối cùng mình có thể sẽ hao tổn nghiêm trọng nhưng cũng muốn kéo tập đoàn Overlord xuống nước.
Mà tập đoàn Overlord cũng thế, chỉ cần biết được tập đoàn Cẩm Vinh có kế hoạch mới nhất định sẽ âm thầm gian lận làm cho kế hoạch của tập đoàn Cẩm Vinh thất bại, cuối cùng một mình mình lại độc hưởng thức ăn ngon của người khác.