Du Thần Ích nhìn Văn Hinh, sau đó cởϊ áσ khoác trên người ra, lặng lẽ khoác lên người cô.
Lúc này, rốt cuộc Văn hinh cũng mở miệng: “ trước đây, tôi vẫn cho là họ vứt bỏ tôi, cho nên tôi hận họ, hận họ tại sao sinh ra tôi rồi, lại vô tình vứt bỏ tôi! Nhưng mà hôm nay, tôi biết được thời khắc sinh mạnh họ bị uy hiếp, họ lại chọn từ bỏ mạng sống cũng phải bảo vệ tôi, tình nguyện để xe bị đụng chết, cũng hi vọng tôi còn sống sót! Ánh mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm vài dòng chữ khắc trên bia mộ, lẳng lặng nói xong, giọng nói của cô hết sức bình tĩnh, nhìn không rõ vẻ mặt của cô lúc này, nhưng mà sâu trong đáy mắt cô, vẫn toát lên sự đau khổ, trầm mặc.” Mặc dù họ cho tôi sự sống, nhưng mà tôi đang nghĩ, nếu như lúc ấy tôi đi cùng với họ, có lẽ hai mươi mấy năm qua, cuộc sống của tôi đã không trôi qua mệt mỏi như vậy rồi.” Cô nói xong, ngẩng đầu lên, muốn ngăn cản nước mắt từ hốc mắt chảy xuống.
Dưới ánh mặt trời, từ trong khóe mắt của cô rõ ràng lộ ra một tia khác thường, trong suốt.
“ Anh có biết mấy năm nay tôi đã sống cuộc sống như thế nào không? Khi tôi học năm thứ hai tiểu học ( lớp hai), lúc ấy tôi mới chỉ bảy tuổi, cha tôi đã bỏ mặc tôi ngủ một mình, mấy năm đó, cơ hồ đêm nào tôi cũng bị hù dọa khóc.
Đến khi tôi lên trung học, ông ấy bắt đầu để tôi ra ngoài làm việc vặt, nói rằng có thể bồi dưỡng năng lực.
Đến năm thứ hai của trung học, toàn bộ học phí cùng sinh hoạt phí đều do tôi tự mình làm việc trang trải.
Mấy năm này, tôi tiết kiệm từng đồng học phí, thường bị đói, có những lúc cả ngày chỉ ăn một cái bánh bao, nếu như không phải là Hạo Hiên vẫn luôn ở bên cạnh tôi, tôi đã sớm không kiên trì nổi nữa… “ Đoạn thời gian đó, Lăng Hạo Hiên thủy chung không rời mà luôn ở bên cạnh cô, khích lệ cô, trợ giúp cô giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng cũng không hề cần một sự hồi đáp nào.
Nếu như không có anh, cô có lẽ đã không thể kiên trì nổi nữa. Nhưng mà, cô chịu đau khổ như vậy cũng không có kết quả, “ Tôi cho rằng chỉ cần tôi kiên trì, tất cả tất cả rồi sẽ qua đi, nhưng không ngờ tới trong nhà lại xảy ra chuyện vậy, người cha luôn miệng nói Nhân nghĩa đạo đức trực tiếp đẩy trách nhiệm lên đầu tôi, sau đó tôi gặp anh…” “Không nên nói nữa!” Du Thần Ích lập tức ôm cô từ phía sau, “ Không nên nói nữa, thực xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên đối xử với em như vậy, không nên tổn thương em, thật xin lỗi…” Hắn không ngừng nói xin lỗi, trên khuôn mặt tuấn dật tràn đầy sự hối hận cùng đau lòng.
Hắn đang nói xin lỗi với cô? Rốt cuộc, nước mắt của cô không thể kiềm chế được rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi vào bàn tay hắn đang vòng trên eo cô, “ Anh có biết mấy tháng này ở trong nhà anh, làm sao mà tôi qua được không? Mỗi lần tôi đã nghĩ muốn buông tay, tôi đều nhắc nhở mình, tôi không thể buông tay, tôi phải kiên trì, tôi phải giúp cha tôi thoát khỏi cảnh khốn khó.
Chỉ cần tôi kiên trì, nhất định sẽ thành công, cho đến lúc này tất cả sẽ kết thúc, toàn bộ cũng kết thúc…”a