Nhưng mà Văn Hinh cũng không sợ, chẳng những không sợ, ngược lại cô còn cười, “ Thế nào, không phải là anh không xuống ăn cơm vì không muốn gặp tôi sao, hay là công việc bề bộn quá?”
Du Thần Ích nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trầm xuống, nhưng mà cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ra vẻ như không thèm nhìn Văn Hinh.
Thấy thế, Văn Hinh vừa cười vừa nói: “ Anh đã không muốn gặp tôi, vậy tôi đi là được. Anh yên tâm, chờ sinh đứa bé xong, nhất định tôi sẽ đi.” Nói xong, cô nhanh chóng đi ra ngoài.
Nghe vậy, đầu tiên Du Thần Ích hơi ngẩn người, sau đó mới hiểu được ý tứ trong lời Văn Hinh nói, hắn lập tức kêu lên: “ Đứng lại.”
Văn Hinh đi được vài nước phải dừng lại, khóe miệng cô gợi lên nụ cười chiến thắng, sau đó cô xoay người, nhướng mày nhìn Du Thần Ích, ra chiều hỏi hắn còn có chuyện gì.
“ Ai đồng ý cho cô rời đi.” Du Thần Ích trầm giọng nói, gương mặt đẹp trai có chút tức giận.
Văn hinh lại cười , ” Anh không cho tôi đi, rồi lại bảo không muốn gặp tôi, anh đây là đang làm khó chính mình, hay đang làm khó tôi ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!