Du Thần Ích xoay người, nhỏ giọng nói với hai người nước ngoài đi bên cạnh cái gì đó, sau đó quay sang nói với Lam Dật Thần: “ Cậu đưa Perrie tiên sinh về trước, tôi vê sau.”
Lam Dật Thần nghe vậy, quay sang nhìn Văn Hinh, đáy mắt hắn lộ ra một tia lo lắng, nhưng bởi vì không thể làm chậm trễ công việc của hai vị khách nước ngoài bên cạnh mình, nên đành phải theo ý Du Thần Ích, đưa bọn họ trở về trước.
Mà lúc này, Văn Hinh và tề Nhân Kiệt cũng đã trông thấy Du Thần Ích, nụ cười trên khóe môi cô bống chốc tan biến, mà Tề Nhân Kiệt lại cười vẻ đùa giỡn, đầy tà mị.
Du Thần Ích nét mặt sa sầm từ từ đi tới bên cạnh Văn Hinh, hắn nhìn Tề Nhân Kiệt một cái rồi ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt Văn Hinh, trầm giọng nói: “ Tôi nhớ tôi đã nói, không có lệnh của tôi, không cho phép cô bước ra khỏi cửa nhà họ Du nửa bước, nhanh như vậy mà cô đã quên rồi à?”
Văn Hinh chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó tự nhiên cô mở miệng nói: “ Tôi cũng nhớ tôi đã nói, anh căn bản không có quyền can thiệp tự do của tôi, điều này mà anh cũng quên sao?”
Nghe vậy, sắc mặt của Du Thần Ích lập tức thay đổi, nhưng mà Tề Nhân Kiệt lại cười to, anh rất muốn vỗ tay khen Văn Hinh. Anh nghĩ, trên đời này, cũng chỉ có cô gái tên Văn Hinh này mới dám nói chuyện như vậy với Du Thần Ích. Lại bỗng nghĩ tới đoạn nói chuyện với thư kí Tần hồi trước, lúc ấy thiếu chút nữa cô đã khiến thư kí Tần té xỉu, khi thư kí Tần đêm y nguyên lời cô nói nói cho anh biết, lúc đó anh chỉ biết cười.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!