Văn Hinh cũng không quan tâm tới thái độ lạnh lùng xa cách này của Du Thần Ích, cô nhìn cặp mắt âm u lạnh nhạt kia, có chút chần chừ, sau đó cô nhàn nhạt mở miệng hỏi: “ Tề Nhân Kiệt… gần đây có sao không?” Thật ra thì cô muốn hỏi là Tề Nhân Kiệt có làm gì hắn không, lúc ở bệnh viện, Tề Nhân KIệt nói sẽ không bỏ qua cho Du Thần Ích, hôm nay đã được một tháng, không biết anh ta có hành động gì không?
Thế nhưng lời nói này Du Thần Ích nghe được, lại hiểu thành ý khác, chỉ thấy ánh mắt hắn thoáng chốc càng thêm âm trầm, hàn khí trong mắt bắn ra tứ phía, “ Cô đây là đang hỏi tôi Tề Nhân Kiệt thế nào sao? Cô không cảm thấy cô hỏi nhầm đối tượng sao? Muốn biết hắn thế nào, sao không tự mình đi mà hỏi.” Nói xong, hắn xoay người bỏ đi.
Văn Hinh cũng ngây ngẩn cả người, nhìn bóng lưng hắn rời đi, cô ngây người nửa ngày, cuối cùng mới hiểu được, nhất định là Du Thần Ích đã hiểu sai ý của cô, khiến cô cảm thấy lo lắng.
Lạc Tình đứng bên nghe được cuộc đối thoại của họ, khinh thường cười lạnh một tiếng, sau đó như con chim khổng tước kiêu ngạo xoay người bỏ đi.
Văn Hinh không khỏi cảm thấy buồn cười, cô nghiêng đầu nhìn cánh cửa trống rỗng, bóng dáng Du Thần Ích đã sớm khuất xa. Khóe môi cô khẽ nhếch, nhịn không được nở một nụ cười như đùa giỡn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!