Lúc này, mặt trời vừa mới ló rạng, cả người cô đang chìm đắm dưới ánh mặt trời vàng, cảnh đẹp như vậy, như mộng như ảo, tựa như thiên sứ giáng trần.
Du Thần ích vừa vặn thấy được, không khỏi giật mình, hắn ngơ ngác nhìn hình ảnh mỹ lệ trước mắt khiến hắn quên cả hô hấp.
Văn hinh vẫn đứng ở kia, không hề nhúc nhích, Du Thần Ích cũng đứng im không động đậy, cũng không hề tiến lên phá vỡ bức tranh duy mỹ này.
Lúc này, Lạc Tình đột nhiên chạy từ bên trong đến, trong tay vẫn còn đang cầm xấp tài liệu, “ Anh họ, anh…” Còn chưa nói xong đã phải ngừng lại, cô thấy Du Thần Ích đứng đó, ngơ ngác nhìn một chỗ nào đó, cô ta không khỏi tò mò quay đầu nhìn lại. Vừa nhìn tới, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ ghen tức.
Cô ta oán hận nhìn chằm chằm Văn Hinh, thế nhưng không thể không thừa nhận, lúc này đây văn Hinh quả thực rất hấp dẫn người khác. Ánh mặt trời vàng bao trùm lên người cô, nhìn qua cô vô cùng sạch sẽ tinh khiết trong ánh nắng, không nhiễm chút bụi trần. Còn nữa, nụ cười bên khóe môi cô dịu dàng tỏa nắng, khiến cô ấy càng có sức hút.
Lạc Tình nhìn vậy, ghen tức ngày càng sâu thêm. Lúc này, cô ta đột nhiên có chút hối hận, hối hận ngày đó tại sao lại không dùng sức một chút. Nếu như ngày đó cô ta dùng sức, nói không chừng bây giờ trong bụng văn Hinh đã không còn đứa bé nào rồi, nếu như đứa bé không còn, cô ta cũng sẽ không được ở lại nhà họ Du, sẽ không xuất hiện trước mặt anh họ rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!