Lăng Hạo Hiên đi vào, cũng không thèm nhìn Tề Nhân Kiệt mà đi thẳng tới trước giường bệnh của Văn Hinh, dịu dàng hỏi: “ Hôm nay thấy thế nào rồi, có khá hơn chút nào không?”
“ Mình đã nói rồi, mình không sao mà!” Văn Hinh đưa cánh tay vẫn còn đầy kim châm trên mu bàn tay lên, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lăng Hạo Hiên, vẻ cầu xin nói: “ Cái đó…. Mình đã không sao rồi, có thể nhổ châm này ra không?” Cũng đã cắm truyền nước một ngày một đêm, cô còn hoài nghi da mình có phải cũng có thể toát ra nước không đấy.
“Không được!” Lăng Hạo hiên quả quyết cự tuyệt, hơn nữa còn nói: “ Cơ thể của cậu bây giờ vẫn rất suy yếu, cậu phải truyền nước ba ngày.”
“Cái gì, ba ngày? !” Văn hinh kêu thành tiếng, kém chút nữa đã nhảy dựng lên, “ Một ngày là đủ rồi, tại sao lại bắt mình truyền ba ngày?”
“ Mình nói ba ngày là ba ngày.” Lăng Hạo Hiên nghiêm mặt, khiến cô không thể phản kháng.
Nhìn hai bên nói chuyện với nhau như vậy, Tề Nhân Kiệt không nhịn được cười lên, vừa cười vừa nói với Văn Hinh: “ Không ngờ ngày thường em không sợ trời không sợ đất, lại sợ bị kim châm? Cũng thật kì quái, em đã sợ bị châm như vậy, lúc trước sao lại đi bán máu, chẳng lẽ rút máu không đau sao?”
Nghe vậy, Văn Hinh liếc nhìn anh, nói: “ Lúc ấy tôi bị ép không còn cách nào, nào có quản được đau hay không đau ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!