Dì Lý liếc Lam Dật Thần một cái, đành bất đắc dĩ múc hai bát canh dinh dưỡng hầm cách thủy cho Văn Hinh và Lam Dật Thần, lại lấy thêm ra một chút điểm tâm.
“ Dì Lý, cháu biết ngay dì là tốt nhất mà.” Lam Dật Thần ôm cổ dì Lý bắt đầu làm nũng, hắn cao1m80 mà lại đè chặt dì Lý chỉ cao có 1m50, trông giống như con gấu koala đang ăn vạ mẹ vậy, dáng vẻ rất đáng cười.
Dì Lý vuốt tay hắn, “ Đi đi đi, ăn xong thì đi chơi đi, đừng có mang bà lão này ra làm trò cười nữa.”
Thấy dì Lý không nhịn được nói Lam Dật Thần, vẻ mặt lại tràn đầy sủng ái như đối với chính đứa trẻ vậy, Văn Hinh bèn nở nụ cười, đột nhiên cô lại nhớ tới cha mẹ ruột của mình.
Nếu như bây giờ cha mẹ ruột đang ở bên cạnh cô, bọn họ có thể yêu thương cưng chiều cô như vậy không?
Nhận thấy vẻ mặt cô đơn tịch mịch của cô, đột nhiên Lam Dật Thần đi tới trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, hỏi: “ Chị dâu, chị có tâm sự gì đúng không?’
Gương mặt phóng đại đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến Văn Hinh sợ hết hồn, cô vội vàng trấn tĩnh lại, “ KHông có việc gì.” Nói xong, cô xoay người đi vào bếp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!