Cô ta thấy được, lần này Du Thần ích đưa Văn Hinh về, thái độ đã thay đổi hẳn so trước kia. Mà cô cũng không dám thừa nhận đó là bởi vì người phụ nữ kia mang thai , chẳng lẽ…
Chẳng lẽ anh họ thật sự thích người phụ nữ kia?
Chẳng lẽ mình thật sự không có hy vọng sao?
Tại sao?
Đến tột cùng cô có chỗ nào thua kém người phụ nữ kia, nói về dung mạo hay vóc người hay thân thế, cô không thua cô ấy điểm gì cả. nhưng tại sao, anh họ lại chưa từng nhìn cô lấy một lần?
Nắm chặt đôi tay, cô nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang đóng chặt, trong mắt xẹt qua một sự phẫn hận.
Văn hinh, cô chờ đấy, tôi sẽ không dễ dàng nhường anh họ cho cô đâu.
Nửa đêm, Văn Hinh đột nhiên thấy khát nước, mới đi xuống dưới tầng một rót nước. cô vừa mới xuống tầng một, một bóng dáng lặng lẽ lẻn vào trong phòng cô, sau đó lại đi ra rất nhanh.
Văn hinh rót nước định đi lên tầng , thời điểm đang định đi vào phòng, đột nhiên thấy đèn thư phòng vẫn sáng, lẽ nào Du Thần ích vẫn chưa ngủ, cô tò mò đi tới.
“Đã trễ thế này, còn chưa ngủ sao?”
Cô đứng ở cạnh cửa, thấy Du Thần ích vẫn ngồi trước màn hình máy tính, mi tâm khóa chặt, cô không nhịn được lên tiếng hỏi.
Du Thần ích nghe tiếng nói bèn ngẩng đầu lên, thấy Văn Hinh, có vẻ hơi mệt mỏi , trong mắt xẹt qua một chút kinh ngạc,
“ Tôi đang xem tài liệu, khuya thế rồi sao cô còn chưa ngủ?’
Hắn thấy cô mặc áo ngủ, không khỏi nhăn đôi lông mày.
Văn hinh chỉ vào ly nước trong tay mình