“ Vậy thì cô kí tên ở đây .”
Diêu Phương đưa bút và hợp đồng cho Văn Hinh kí, chờ cô kí tên của mình xuống bản hợp đồng, bà cũng kí tên mình.
Hợp đồng được in thành hai bản, một bản được đưa cho Văn Hinh, còn một bản Diêu Phương giữ,
“ Trước cô về phòng nghỉ ngơi đi, hiện giờ cô đang có thai, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều, biết không?’
“Cám ơn, tôi biết rõ rồi.”
Văn Hinh nhẹ nhàng gật đầu với bà, sau đó cầm lấy bản hợp đồng rời khỏi phòng.
Văn Hinh vừa mới rời đi, Lạc Tình đã tiến vào,
“ Bác, bác tìm người phụ nữ kia có việc gì vậy?”
Cô ta đi tới bên cạnh Diêu Phương, vừa định ngồi xuống, lại liếc mắt thấy bản hợp đồng đặt trên bàn trà, mới tò mò cầm lên nhìn.
Nhìn xong, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi,
“ Bác, bác cũng thật sự tin tưởng đứa nhỏ trong bụng cô ta là của anh họ sao?”
Có đánh chết cô ta cũng không tin.
Diêu Phương nâng ly trà trên bàn lên nhấp một ngụm nhỏ , sau đó mới liếc mắt nhìn Lạc Tình, nói:
“ Bác tin.”
Bà nhìn ra được, Văn Hinh cũng không phải loại phụ nữ tùy tiện. quan trọng hơn là, lần này chính Du Thần ích mang cô về, nếu Du Thần Ích đã tin tưởng cô ấy, vậy thì bà không có lí do gì không tin rồi.
Lạc Tình nghe vậy, lập tức ngơ ngẩn, cô chưa bao giờ gặp qua một Diêu Phương như vậy, lại tin tưởng một người ngoài, khiến cô ta đối với Văn Hinh hận lại thêm sâu hơn.
Nhưng mà lúc này, thứ cô quan tâm không phải điều này, mà là…
“Vậy. . . . . . Nếu như đứa bé kia thật sự là của anh họ, bác tính như thế nào?”