Như là nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Du Thần Ích, Lam dật Thần quả nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng trên mặt vẫn không hề che giấu vẻ hưng phấn.
Hai chiếc xe con, không hề quan ngại xe cộ qua lại nườm nượp trên đường, ngang nhiên liều mạng đua nhau trên đường, khiến cho những chiếc xe khác phải rối rít nhường đường cho họ, chỉ sợ sẽ bị hai kẻ điên này đụng phải, cả giao thông sẽ lập tức bị tê liệt.
“Văn hinh, khách này yêu cầu lập tức đưa cơm đến, cô hãy mau mau đưa tới đó, đây là địa chỉ.”
Cao Lâm cầm địa chỉ trong tay nhét vào tay Văn Hinh, để cô mau chóng lên đường.
“ Vâng.”
Văn Hinh nhận hộp đồ ăn từ Cao Lâm liền vội vã lên đường, cao Lâm cấp cho mỗi nhân viên nhà ăn một chiếc xe đạp điện. Văn Hinh vừa chạy xe đạp điện vừa quan sát số nhà hai bên đường.
Thời điểm đi ngang qua đầu một con đường, Văn Hinh vốn định rẽ phải, nhưng mà cô vừa với rẽ vào, chỉ thấy hai chiếc xe đang cấp tốc vọt tới, tốc độ nhanh tới nỗi cô tránh không kịp, chỉ sững sờ nhìn hai chiếc xe kia lao tới mình, cả người ngẩn ngơ rồi, cũng quên mất mình còn đang chạy xe đạp điện, không kịp dừng lại.
“ Thần Ích, mau dừng xe, mau dừng xe,”