“ Đừng nói nữa.”
A Vượng đột nhiên lớn tiếng cắt đắt cô…, khuôn mặt đầy thống khổ
“ Dù sao cũng là em ghét bỏ tôi không xứng với em đúng không? Tốt, em yên tâm, về sau tôi sẽ cách em thật xa,, sẽ không quấy nhiễu em,”
Anh nói xong, xoay người bỏ chạy.
“A Vượng!” Văn Hinh gọi từ phía sau bóng lưng anh, nhưng mà A Vượng cũng không quay đầu lại. Nhìn ngõ hẻm không một bóng người, đột nhiên cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đúng lúc cô chuẩn bị rời đi, đột nhiên phát hiện ra bên cạnh cây cột điện trong ngõ hẻm, một bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng đó, trong lòng bỗng dưng thấy kinh ngạc.
“Tần Vũ?”
Cô kêu lên, nhìn bóng dáng cô ấy đang núp trong bóng tối, mặc dù không nhìn thấy rõ mặt mũi, nhưng cô vẫn có thể khẳng định đó là cô ấy, Tần Vũ.
Quả nhiên, người kia từ từ đi tới trước mặt Văn Hinh, đúng là Tần Vũ.
.
Văn Hinh thấy trên mặt Tần Vũ còn vương hai hàng nước mắt, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia áy náy, vì vậy mới xin lỗi:
“ Thật xin lỗi.”
Rõ ràng cô không làm sai cái gì, căn bản không có lỗi, nhưng mà cô vẫn cảm thấy đây là lỗi của mình.
Tần Vũ không nói gì, chỉ nhìn cô thật sâu, rồi xoay người rời đi.
Văn hinh đưa mắt nhìn Tần Vũ rời đi, cho đến khi bóng dáng cô ấy biến mất ở đầu đường, cô mới nở nụ cười bất đắc dĩ.
Xem ra, nơi này cô cũng không thể ở lại nữa!
Ngày hôm sau đã tới giờ làm việc, A Vượng vẫn chưa tới, tần Vũ cũng chưa tới, nghe Cao Lâm nói, hai người bọn họ đều nói có chuyện nên xin nghỉ, Văn Hinh biết, chỉ nhàn nhạt cười.
Đến xế chiều lúc thưa khách, cô tìm Cao Lâm,
“ Cao đại ca, hết tháng này tôi muốn xin nghỉ làm.”
Cao Lâm đang tính toán sổ sách, ngẩng đầu nhìn Văn Hinh, gương mặt khó hiểu, hỏi: