Người đến là một người phụ nữ trung niên tuổi hơn bốn mươi chưa tới năm mươi tuổi, mái tóc được trải gọn phía sau, mặc chiếc áo khoác màu đỏ tía, bên trong phối hợp chiếc váy màu tím nhạt, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo.
Vừa nhìn đã biết là loại người quen sống trong nhung lụa, không để ai vào mắt.
Người phụ nữ này không phải là ai khác, chính là mẹ ruột của Mao Vũ Phỉ, con nuôi của Tô gia, Tô Như Thiến.
Năm nay Tô Như Thiến bốn mươi tám tuổi, lớn hơn ba tuổi so với Tô Như Quân.
Tuy nhiên nếu nhìn vào khuôn mặt, có khi bà ta còn già hơn Tô Như Quân mười tuổi.
Mao Vũ Phỉ lập tức ôm lấy cánh tay của đối phương, thân mật nũng nịu: "Mẹ, lần này mẹ tới đây, nhất định phải xả giận cho con!"
"Sao vậy? Con vội vàng gọi mẹ tới, là muốn mẹ thu dọn cục diện rối rắm gì giúp con à?" Tô Như Thiến luôn xem thường người khác, nhưng cực kỳ cững chiều con gái mình.
Tô Như Thiến nhéo nhéo má của Mao Vũ Phỉ, nói: "Chẳng phải toàn là con bắt nạt người khác hay sao? Chứ làm gì có chuyện người khác bắt nạt con?"
"Mẹ!" Mao Vũ Phỉ nũng nịu dậm chân, nói: "Là cái con bé Tô Ảnh đó!"
"Tô Ảnh?!" Sắc mặt của Tô Như Thiến chợt cứng đờ lại: "Họ Tô?"
"Mẹ, lúc mới nghe thaáy cô ta mang họ Tô, con cũng từng hoài nghi. Nhưng sau đó con nghe ngóng đợc, con bé Tô Ảnh này chẳng có quan hệ gì với gia đình ông ngoại cả." Mao Vũ Phỉ không cam lòng nói: "Mẹ ơi, vậy mà cái con bé Tô Ảnh này biết làm đồ ăn Tô gia! Chẳng phải ông ngoại đã nói công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị đã bị mất hay sao? Chắc chắn là bị cái con bé Tô Ảnh này trộm đi! Nếu không, sao Tô Ảnh biết làm đồ ăn Tô gia!"
"Con nói cái gì?!?" Tô Như Thiến nhất thời hét lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Con nói Tô Ảnh biết làm đồ ăn Tô gia? Có phải con nhầm rồi không? Làm sao có thể!"
Mao Vũ Phỉ không biết tại sao mẹ ruột mình lại kích động đến vậy, cô ta đáp lại: "Mẹ sao vậy? Chắc chắn là con bé Tô Ảnh này đã ăn trộm công thức nấu ăn của ông ngoại! Nếu không, sao Tô Ảnh có thể làm được đồ ăn Tô gia? Người cùng quyết đấu với con ở trong biệt thự ngày hôm đó, chính là Tô Ảnh. Rất nhiều khách mời đều nói, cô ta làm đồ ăn Tô gia còn giống hơn con! Điều này sao có khả năng chứ? Mẹ mau đi dạy dỗ cô ta đi! Con không thích cô ta! Khuôn mặt như con hồ ly tinh ấy, chỉ biết quyến rũ đàn ông! Phó Thịnh chắc chắn đã bị khuôn mặt của cô ta quyến rũ, nếu không, sao anh ấy lại không chịu để ý đến con? Nhìn con xinh đẹp đáng yêu như thế này, không có người đàn ông nào là không thích con cả! Con bé Tô Ảnh, cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì!"
Ánh mắt của Tô Như Thiến trầm xuống, bà ta không quan tâm đến những lời con gái nói, điều bà ta nghĩ đến nhiều hơn là...
Tô Ảnh mang họ Tô? Còn biết làm đồ ăn Tô gia?
Đây là sự trùng hợp?
Không, tại sao có thể trùng hợp như vậy được?
Đồ ăn Tô gia vẫn luôn là bí mật của Tô gia, không truyền ra ngoài.
Cho dù người bên ngoài có lấy được công thức nấu ăn của Tô gia, cũng không thể làm được đồ ăn Tô gia chính tông!
Điểm cốt lõi của đồ ăn Tô gia chính là cách điều chế gia vị!
Sao Tô Ảnh có thể lấy được?
Chẳng lẽ Tô Ảnh chính là con của con tiện nhân kia?
Không, không thể nào!
Sao con tiện nhân đó có thể có cách điều chế gia vị của đồ ăn Tô gia?
Mình luôn nhìn chằm chằm vào, con tiện nhân đó không thể có cơ hội lấy được cách điều chế gia vị của đồ ăn Tô gia, không có cơ hội học phương pháp chế biến đồ ăn Tô gia.
Như vậy con bé Tô Ảnh này học được từ đâu?
Chẳng lẽ, cha lại có đứa con riêng ở bên ngoài?
Không được, mình nhất định phải gặp mặt con bé Tô Ảnh này!