Editor: May
Cô cảm thấy lời nói Tiểu Cẩm giống như là hai bàn tay hung hăng dùng sức ném ở trên mặt của cô, vang dội mà lại thanh thúy.
Cô tốt như vậy...... Trời biết, kỳ thật cô tuyệt không tốt, cô cực hỏng bét...... Toàn thân, trong trong ngoài ngoài, đều bẩn.
......
Cơm chiều, dưới tình huống bình thường, Cảnh Hảo Hảo sẽ làm bạn với Tiểu Cẩm, ăn ở phố mỹ thực dưới trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại trong trấn nhỏ, sáu giờ tối đúng lúc là giờ đóng cửa, Tiểu Cẩm vội vàng thay đổi quần áo, lao tới, đẩy Cảnh Hảo Hảo đi vào thay quần áo.
Đợi năm phút đồng hồ, Tiểu Cẩm đứng ở ngoài cửa phòng cất giữ, gõ gõ cửa, kêu: “Hảo Hảo, chỉ đã xong chưa?”
Bên trong không có tiếng động.
Tiểu Cẩm đẩy đẩy cửa, cửa không có khóa trái, liền bị cô dễ dàng đẩy ra, Tiểu Cẩm nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đứng ở bên trong, ánh mắt nhìn chằm chằm thẳng tắp vách tường phòng cất giữ, ánh mắt si ngốc, không biết suy nghĩ cái gì, sắc mặt của Cảnh Hảo Hảo đặc biệt tái nhợt, không có một chút huyết sắc, như là có thể té xíu bất cứ lúc nào.
Tiểu Cẩm chưa từng nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo như vậy cô hoảng sợ, “Hảo Hảo, sao sắc mặt của chị lại khó coi như vậy, có phải thân thể không thoải mái đúng không?”
Tiểu Cẩm nói xong, liền nâng tay lên, sờ sờ trán Cảnh Hảo Hảo, phát hiện nóng kinh người: “Trời ạ, chị lại có thể đang phát sốt, hiện tại em mang chị đi khám bác sĩ.”
Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới hoàn hồn, đáy lòng thật sự không có khí lực ứng đối, nhưng trên mặt lại vẫn cố gắng cười nói: “Không sao, hôm nay chị không ăn cơm với em, chị về nhà nghỉ ngơi trước.”
“Muốn em đưa chị đi không?”
“Không cần, chị tự đón xe trở về.”
“Vậy được rồi, trên đường chị chậm một chút.” Giọng nói Tiểu Cẩm nghe có chút miễn cưỡng.
Cảnh Hảo Hảo chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, ngay cả gặp lại cũng chưa nói, liền đạp bước chân, đi ra khỏi phòng cất giữ.
“Hảo Hảo, chị còn chưa thay quần áo đâu.”
Cảnh Hảo Hảo hoàn hồn,“À” một tiếng, cũng không quản Tiểu Cẩm mở cửa ra, trực tiếp nâng tay lên, bắt đầu cởi quần áo.
Tiểu Cẩm trợn mắt há hốc mồm nhìn phản ứng của Cảnh Hảo Hảo, vội vàng nâng tay lên, đóng cửa lại, vẻ mặt khẩn trương nhìn Cảnh Hảo Hảo: “Hảo Hảo, chị không sao chứ?”
Cảnh Hảo Hảo lắc đầu, trầm mặc không nói thay đổi quần áo, mất hồn mất vía rời khỏi trung tâm thương mại.
Người trên trấn nhỏ cũng không nhiều, mặc dù lúc này là giờ tan tầm cao điểm, đường vẫn vô cùng thông thuận như trước, Cảnh Hảo Hảo dọc theo gạch lót đường, vô tình tiêu sái đi hồi lâu, cô mới hoảng hốt ngừng lại.
Phát hiện, lúc này đêm đã khuya.
Cô nhận thức không ra vị trí hiện tại của mình, ngẩng đầu, nhìn nhìn trải phải, trông thấy quảng trường cách phía trước không xa, có rất nhiều bác gái đang khiêu vũ trên quảng trường, đang phát [tiểu bình quả] gần đây đi đến chỗ nào cũng có thể nghe thấy.
Cảnh Hảo Hảo đi đến bên cạnh trạm xe, chờ xe buýt tới, ngồi ở trên xe buýt, nhìn bên ngoài nhoáng lên từng cảnh đêm trong trấn nhỏ, đáy lòng hiện lên một tầng bi ai.
Hơn mười ngày ngắn ngủi này, giống như là một giấc mộng tốt đẹp của cô, chỉ là trong nháy mắt, liền tan thành mây khói.
Chẳng lẽ, cô vẫn trốn không thoát số mệnh sao? Phải về trong cuộc sống bị giam cầm tự do ư?
Xe buýt còn chưa tới trạm, cô liền hốt hoảng xuống xe, dọc theo đường đi, giống như du hồn cô đơn đáng thương đi hồi lâu, mới trở lại phòng thuê của mình.
Cô còn nghĩ ở nơi này một năm, đợi sau khi cảm giác mới mẻ của Lương Thần qua đi, liền đi thành phố lớn theo đuổi cuộc sống của mình.
Hiện tại suy nghĩ một chút, giấc mộng lúc ấy của cô, thật tốt đẹp, đẹp đến mức viễn vông!