Khi Tống Thành tới trường mẫu giáo Nẵng Mai thì trời cũng ngả về chiều. Cá Chép đang lạch bạch chạy trên sân bóng cùng các bạn, kêu Tống Thành chờ một chút cho nó đá xong hiệp này đã. Bây giờ, nó và Cường “bột” đã bắt đầu chơi với nhau nhiều hơn rồi. Hai đứa đi đâu, làm gì cũng ríu rít rủ nhau.
Tống Thành mặc trang phục thoải mái, đeo kính râm ngồi trên khán đài nhìn con trai, chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của rất nhiều các mẹ, các cô gần đó.
“Click Clicklt Tiếng máy ảnh đâu đó lén lút vang lên.
Hắn theo trực giác ngoái lại, nhìn thấy một cô gái còn rất trẻ, mặc trang phục tươi tắn giống như một cô sinh viên mới ra trường.
Cô gái bị hắn chiếu tướng, vội hạ điện thoại xuống, cuống quýt vờ như đang ngó nghiêng cảnh vật.
Tống Thành quay hẳn người lại, nhìn thẳng vào kẻ chụp lén đang ngượng ngùng xoän lấy mấy lọn tóc ngắn lửng lơ. Nhưng vì hẳn đeo kính đen, nên cô gái không biết chính xác hẳn nhìn như thế nào. Thấy hản không nói gì, cô đánh liều tiến đến, bạo dạn nói: “Không phải là em đang chụp anh đâu.
Em đang chụp cảnh đẹp. Tại anh tự nhiên cản trở em chụp hình đấy chứ”
Tống Thành chỉ mỉm cười, hạ kính xuống, để lộ ra cặp mắt phượng hẹp dài tinh tế khiến đối phương há hốc, chỉ hận không thế nâng tiếp máy lên để chụp.
Hắn nhếch khóe môi, nói bằng tông giọng trầm trầm quen thuộc: “Chụp cảnh phải không? Anh chỉ cho cách chụp không dính người nhé.” Vừa nói, hắn vừa đưa tay ra, cô gái mừng rỡ đặt chiếc máy vào lòng bàn tay to lớn của hẳn.
Tống Thành giơ điện thoại lên, ngắm một góc sân bóng, cân chỉnh tỉ lệ hài hòa rồi bấm máy. Một bức ảnh được lưu lại ngay tức khắc.
“Thấy rõ không? Cân đối hơn hình của emrồi”
Cô gái nhỏ không còn cách nào khác ngoài việc gật đầu như bổ củi. Tống Thành ngang nhiên lục lại một loạt ảnh trước đó, ngón tay thoăn thoắt xóa từng chiếc có mặt hẳn đi, giọng vẫn đều đều: “Tội chụp lén nếu kiện ra tòa thì xử cũng kha khá thời gian.” Hắn đưa lại cho cô chiếc điện thoại đã bị xóa hết ảnh chụp. Vừa đúng lúc Cá Chép chơi xong, lạch bạch chạy lại.
Tống Thành ôm nó lên, cố ý nói lớn: “Đi thôi con trai”
Bỏ lại cô gái trẻ đang ngượng chín mặt vì Tống Thành không những né thính mà còn dọa đi kiện nữa, hắn cùng Cá Chép đi ra ngoài ăn một bữa cơm.
Cá Chép đòi đi ăn gà rán, hắn cũng vui vẻ đồng ý. Hai người vừa bắt đầu ngồi vào bàn thì trời đột ngột nổi sấm chớp đùng đùng, trong nháy mắt liền mưa như trút nước.
Tống Thành thấy Cá Chép vẫn ung dung ngồi ăn, không có gì là sợ hãi sấm chớp như những đứa trẻ khác thì lấy làm ngạc nhiên “Con không sợ trời mưa à?”
Thằng bé lắc đầu, nói: “Con không sợ, nhưng mẹ sợ”
Tống Thành nghĩ lại thái độ kích động khác thường của An Nhiên trong buổi tối mưa gió ấy, cảm thấy đúng là có điều không ổn. Rồi cả hôm hai người rơi xuống vực, lúc đó trời mưa, An Nhiên cũng tỏ ra hoảng loạn hơn nhiều. Hắn bắt đầu thấy tò mò về cô: “Vì sao?”
Cá Chép nghĩ một lúc cũng không biết lí do. Tống Thành bèn khéo léo chuyển đề tài: “Mẹ con có bao giờ kể về bố không?”
Thằng nhỏ lắc đầu, nghĩ một lúc mới nhớ ra: “Mẹ bảo bố ở trong mưa”
Tống Thành chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, thằng bé cũng chẳng nhớ gì hơn. Có lẽ đột nhiên nó mới nghĩ ra câu chuyện cũ kĩ đó.
Hắn lấy cho Cá Chép một cái đùi gà bự chảng, xoa đầu đứa trẻ: “Ăn mau đi, chú đi vệ sinh một lát.”
Cá Chép gật đầu, ngoan ngoãn ôm đùi gà gặm gặm.
Chưa được bao lâu, cánh cửa kính của tiệm lại mở ra, một người ướt như chuột lột từ bên ngoài chạy vào. Anh đi thẳng đến quầy, gọi mấy món quen thuộc. Cá Chép.
không chú ý đến người mới vào đó, nó còn đang bận gặm đùi gà, nhưng người đó lại rất nhanh nhìn thấy nó.
Đứa nhỏ kia… Chẳng phải là con trai của Nguyễn An Nhiên, người trong mộng của sếp nhà anh ta hay sao? Lâm Tuyên vẫn nhớ rất rõ lần trước thằng bé mặc đồ thám tử, đi theo Ngô Minh Châu đến trụ sở của Tổng cục để tìm Hoàng Kiên.
Lâm Tuyên gọi món xong, tính lại gần Cá Chép hỏi chuyện một chút thì thấy Tống Thành đang từ nhà vệ sinh đi ra. Anh vội quay mặt đi, không muốn để hắn nhìn thấy mình.
Tống Thành vừa đi vừa nghe điện thoại.
Lâm Tuyên dỏng tai lên nghe xem hắn nói gì.
Đầu dây bên kia là Hà Văn Nhĩ, ông theo thông lệ gọi điện báo cáo cho Tống Thành việc nhà.
“Trời vừa tạnh mưa thì cô An Nhiên đã ra vườn hái hoa.”
“Hái… hoa?” Tống Thành sửng sốt. “Để làm gì?”
Quản gia đáp: “Cô ấy nói muốn đem tặng cho người khác để cảm ơn”
Trong đầu Tống Thành lập tức biến thành một mảnh hỗn độn, chỉ duy nhất còn lại hình ảnh bó hoa hồng vàng đến chói mắt.
Chắc chản là như vậy đi! Lúc cô nhận bó hoa hoa đó, tưởng là Ân Lãm tặng nên vội vàng chạy đi cảm ơn anh ta rối rít. Cô háo hức đến nỗi quần áo, giày dép cũng tùy tiện mang, vừa thấy Ân Lãm đi ra đã vội cười cười nói nói, ánh mắt long lanh cong tít như vành trăng khiến hẳn thực khó chịu.
Trong lòng Tống Thành ẩn ẩn cảm giác ê ẩm. Hắn vẫn nhớ thái độ lạnh nhạt của cô sau khi biết đó là hoa của hẳn, so với vẻ mừng rỡ trước đó đúng là một trời một vực.
Hắn xấu tính nói: “Đã hái được nhiều chưa?”
Quản gia ngớ người, không nghĩ cậu chủ nhà mình lại so đo vài bông hoa với vợ. Ông ngập ngừng: “Cô ấy… hái nhiều lắm rồi”
Tống Thành rất hài lòng: “Nhiều là bao nhiêu?”
“Cỡ bốn, năm chục bông.”
Hắn sảng khoái nói: “Hoa trong vườn toàn là giống quý, chăm bón rất tốn công. Cô ấy muốn hái cũng được, giá năm trăm nghìn một bông, cứ thế nhân lên”
Mặc kệ Hà Văn Nhĩ đang kinh ngạc, Tống Thành hả hê cúp máy. Nhưng trong lòng hắn, cơn giận dỗi vẫn chưa nguôi hết. Hắn lại tiếp tục mở danh bạ, gọi cho Ân Lãm.
“Vâng, anh Thành?” Ân Lãm ngây ngô không biết tai họa đang gọi điện tới, cứ thế bắt máy.
Tống Thành nói chậm rãi từng chữ để đối phương có thể tiếp nhận thông tin mà không bị sốc: “Cậu chuẩn bị bay đi châu Âu, lo nốt thương vụ với tập đoàn thực phẩm bên đó cho tôi.”
Nhờ ơn sự tử tế của hản, Ân Lãm không ngất xỉu, chỉ suýt thì trượt chân ngay trước cửa nhà tắm: “Em ạ? Tại sao? Quyết định khi nào?
Tuần trước anh nói để Diệp Phong đi mà???
Sao lại đổi sang em rồi?”
Tống Thành cười nham hiểm: “Đại tổng quản, tôi tin tưởng cậu.”
Nói xong, hẳn cúp máy, vứt lại một nạn nhân ngơ ngác nữa, cảm thấy trong lòng dễ chịu không ít.
Hắn bèn mở chế độ camera trên điện thoại, vui vẻ gọi Cá Chép: “Nào, nhìn lên đây cười một cái, vẫy tay chào đi con”
Thắng bé một tay cầm đùi gà, tay kia bóng mỡ giơ lên huơ huơ, cười toét miệng “Ăn ngon không?” Hản gợi chuyện hỏi han. Cá Chép cười tít mắt, gục gặc cái đầu: “Ngon lắm ạ”
Hai người một lớn một nhỏ ê a trò chuyện, Tống Thành quay được một loạt video ăn uống của con trai thì rất hài lòng.
Vừa hay trời tạnh mưa, hẳn tính mang thăng bé ra ngoài chơi thêm chút nữa.
Lâm Tuyên đứng một lúc, nhân viên đã gói hàng xong mà Tống Thành cũng chưa chịu rời đi. Điện thoại trong túi anh rung liên hồi, là Lâm Tuấn thúc giục anh mau mang gà rán về nhà. Em trai anh nếu bị đói thì cậu ta sẽ trở nên vô cùng xấu tính. Lâm Tuyên đành bỏ ý định đi theo hai bố con Cá Chép, nhanh chóng thanh toán tiền rồi trở về nhà.
Nơi đây không phải khu trung tâm mua sắm hay khu vui chơi, cũng không gần tòa nhà NC hay biệt thự của Tống Thành. Chắc chắn là gần trường học của Cá Chép. Lâm Tuyên xác định sẽ dành thời gian tìm quanh khu vực này một chút. Thế là sếp Kiên đã dự đoán khá chính xác tình huống Tống Thành giữ Cá Chép để làm cái cớ uy hiếp An Nhiên, buộc cô phải ở lại biệt thự, không dám trốn chạy.
Lâm Tuyên âm thầm rời đi, hoàn toàn không hề hay biết nhất cử nhất động của mình đã lọt vào tầm mắt của Tống Thành ngay từ ban đầu.