Nguyễn Vũ Như ngồi nói chuyện vu vơ với An Nhiên một chút, thỉnh thoảng lại mang mấy chuyện từ hồi nhỏ ra kể. An Nhiên nghe mà như không, chỉ có một mình Vũ Như tự biên tự diễn mãi mà không biết chán.
“Em còn nhớ con chim vành khuyên chúng mình nuôi ngày xưa không?”
Con vành khuyên đó là do An Nhiên nhặt về từ ngoài chợ, nó yếu đến mức sắp chết, nằm bẹp trong đám lá khô bẩn thỉu. An Nhiên lúc đó còn là cô bé con, trên đường đi học về thì tình cờ trông thấy con vành khuyên tội nghiệp sắp sửa làm mồi cho con mèo hoang, cô vội xua con mèo đi, cẩn thận dùng hai tay nâng con chim nhỏ mang về chăm SÓC Ban đầu Vũ Như chê nó hôi hám, bẩn thíu, không cho cô nuôi trong phòng. An Nhiên phải lén lút làm một cái ổ nhỏ cho nó trong gầm giường mình. Nửa tháng trời chăm nom ăn uống, con chìm thảm hại đã trở nên khỏe. , bộ lông óng ả mượt mà hẳn ra. Nó bắt đầu hót líu lo. Vũ Như thích quá, đòi mua một cái lồng để nhốt nó vào.
An Nhiên không chịu, cô định chờ mấy hôm nữa con chim khỏe hẳn sẽ thả nó bay đi. Thế là hai chị em xảy ra tranh cãi rất gay gắt. Vũ Như lợi dụng lúc An Nhiên đi học bèn bắt con chim nhỏ cho vào trong lồng. Vì lúc đó còn là trẻ con không khống chế được sức lực, thấy con vành khuyên đập cánh loạn xạ đòi trốn, Vũ Như tóm chặt nó vứt “bịch” một tiếng vào trong lồng.
“Năm im đấy. Mày liệu mà hót nhiều vào”, Vũ Như đe dọa một hồi thấy con chim vẫn nằm im chẳng nhúc nhích liền tức tối bỏ đi chơi.
Con chim tội nghiệp bị bàn tay người bóp chặt đến gãy cả cánh, nằm thoi thóp từ sáng đến chiều thì chết. An Nhiên không biết nó bị gãy cánh, lại tin lời Vũ Như nói do thóc gạo cô bỏ vào có thuốc sâu, không chịu rửa sạch nên con vành khuyên bị trúng độc. Cô tự trách mình rất nhiều ngày tháng sau đó.
“Chị nhắc lại chuyện đó làm gì?” An Nhiên chán nản nhớ đến hình ảnh đáng buồn trong kí ức.
Vũ Như thở dài: “Chúng ta bây giờ cũng giống như con chim ấy thôi. Lúc trước chị Vũ Như do ghen tuông nên mới đối xử với em như vậy. Giờ nghĩ lại thấy mình thật quá ấu tí, mong em đừng để bụng. Chúng là làm hòa có được không?”
An Nhiên không trả lời, cô là người thật thà, thẳng thắn, nếu ai đó đã có ác ý với cô thì không đời nào cô tin tưởng được nữa.
Nhưng thái độ lãnh đạm của An Nhiên không làm Vũ Như chùn bước. Cô vẫn tiếp tục: “Hôm trước chị tới gặp mẹ của anh Thành, bác gái nói rằng mong sớm có cháu bế. Không quan trọng là ai sinh ra, miễn là giọt máu nhà họ Tống. Chị không biết ý anh Thành thế nào, nhưng sau khi nghe bác gái nói yêu cầu đó xong, anh ấy liền bảo chị ở lại nơi này.”
Nói đến đây, Vũ Như ngừng lại một chút, lén liếc sang phía An Nhiên. Có người vợ nào lại vui vẻ khi nghe tin mẹ chồng vừa ra chỉ thị sớm sinh cháu nội, lập tức con trai liền giữ phụ nữ ở trong nhà? Đó chỉ có thể là phương án dự phòng. Hoặc là tình nhân.
An Nhiên vẫn không nói gì. Quả thực, mong muốn của mẹ Tống Thành cũng giống như mong muốn của tất cả các bà mẹ trên đời. Nhưng cô với Tống Thành vốn chẳng có yêu đương, mối liên hệ duy nhất giữ chân cô lại ở đây là tung tích của Cá Chép. Nên bắt cô sinh con cho hắn thì đúng là năm mơ đi.
“Vậy chị sinh cho anh ta một đứa là xong. Có gì mà phải lăng nhằng?” An Nhiên mỉa mai, lúc trước chính Vũ Như còn tìm cách bắt cô lấy “hạt giống” của Tống Thành cho mình, chẳng phải là bị anh ta chê, không thèm đụng tới à?
Vũ Như tỏ ra không để ý tới lời châm biếm đó. Cô ảo não nói: “Chị Vũ Như không muốn chút nào, nhưng bác gái gây áp lực quá. Nếu chị không làm được thì sớm muộn gì bác ấy cũng ép đến em thôi. Có vẻ như anh Thành thì muốn em có bầu trước, dù sao em đã sinh con rồi, sinh thêm đứa nữa cũng dễ dàng hơn rất nhiều.”
Lời Vũ Như vừa nói ra khiến An Nhiên đổ mồ hôi lạnh. Đó chính là lí do mà Tống Thành đột nhiên ngủ với cô mỗi đêm sao? Ngẫm lại thì đúng là hẵn ta thay đổi từ sau khi ở nhà mẹ về. Con trai cô cũng bị hắn vứt đến trường nội trú, như vậy chính là muốn cô toàn tâm toàn ý cho đứa bé sắp được sinh ra ư?
Chẳng trách khi cô cự tuyệt, hẳn lại dùng cách ép buộc cho bằng được. Gã đàn ông này đúng là ác ôn thật sự. Càng nghĩ, An Nhiên càng giận run người. Cô bây giờ chính là cá nằm trong chậu, tùy ý hắn định đoạt.
Từng phản ứng nhỏ của An Nhiên đều không thoát khỏi sự quan sát của Vũ Như.
Nhân lúc An Nhiên còn hoang mang, Vũ Như liền chìa ra một miếng bánh ngọt: “Nếu em còn ở đây thì nên chuẩn bị tinh thần trước. Dù sao Cá Chép vẫn còn nhỏ, thăng bé cũng không phải con cháu họ Tống, khi đứa em ra đời thì nó sẽ như thế nào? Còn nếu em muốn tìm cách rời khỏi đây, chị Vũ Như sẽ tìm cách giúp em đón được con trai”
Lời đề nghị quả thực hấp dẫn. Lúc này An Nhiên mới chịu quay sang nhìn Vũ Như.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của chị ta ẩn ẩn một nụ cười lạnh lẽo khiến cô gai người. An Nhiên không tin một người từng tra tấn mình khi ốm đau lại sẵn sàng giúp đỡ như vậy.
Nếu mục đích của chị ta chỉ đơn giản là giúp cô rời đi thì chị ta quá tốt bụng rồi.
Chỉ sợ giữa chừng làm phản, Vũ Như lại quay ra tố cáo với Tống Thành thì hẳn sẽ nổi điên lên trừng phạt cô. Lúc đó e là một cái hồ cá sấu cũng chưa đủ đâu.
Trong lúc An Nhiên một mực từ chối lời đề nghị của Vũ Như, khiến chị ta phải bực tức rời đi vì không đạt được mục đích, Tống Thành đã lái xe đến địa điểm mà Cao Vĩnh Mạnh sắp xếp.
Lúc đó chưa tới giờ tiệc, người đến còn thưa thớt. Cao Vĩnh Mạnh mặc một bộ viên lĩnh màu thiên thanh, tay phe phẩy cái quạt đứng chờ Tống Thành. Từ lúc còn đi học, Cao Vĩnh Mạnh đã yêu thích cổ phục, hễ có tiền là hắn lại đổ vào việc may cổ phục. Hắn lại còn học cả thư pháp, học luôn dáng vẻ.
khoan thai, đĩnh đạc như các bậc chính nhân quân tử. Thành ra nhìn hẳn lúc nào cũng giống như mới từ vài thế kỉ trước xuyên không đến đây vậy.
“Còn tưởng cậu không đến đấy” Vừa nhìn thấy Tống Thành xuất hiện, Cao Vĩnh Mạnh đã tủm tỉm cười.
“Hản đâu?”
“Căn phòng cuối hành lang” Cao Vĩnh Mạnh đã quen với sự thô lỗ của Tống Thành, hẳn vung vẩy cái quạt về phía xa, lại dặn dò thêm một câu mới yên tâm rời đi. “Đừng thấy hắn như hổ xuống đồng bằng mà khinh”
Tống Thành nhếch khóe môi chế nhạo: “Tôi cũng không phải là chó.”
Hắn bước về phía cuối hành lang, dáng vẻ hoàn toàn tự tin. Khi cánh cửa vừa mở ra, Hoàng Kiên đang ngồi trên sopha liền ngẩng phắt lên, nấp vào một bên tường. Tống Thành thấy căn phòng trống không thì cứ thế đi thẳng vào, ung dung ngồi xuống chiếc ghế sopha vẫn còn nguyên vết lõm chưa kịp đàn hồi Hắn vừa ngồi xuống, Hoàng Kiên cũng từ chỗ nấp đi ra, ngồi đối diện hắn.
Hai gã đàn ông nhìn nhau, cuối cùng Hoàng Kiên lên tiếng trước: “Anh đã tới đây, chứng tỏ anh biết rõ tình huống của tôi”
Tống Thành bắt chéo chân, gật đầu, lại không quên mỉa mai: “Cũng không nhiềt Nhưng không rõ hôm nay sếp Kiên gọi tôi đến có việc gì? Nói chuyện công việc hay chuyện gia đình?
Không để thái độ khó chịu của Tống Thành vào mắt, Hoàng Kiên vào đề ngay: “Tôi muốn gặp anh để hỏi về An Nhiên”
Ha ha ha, tiếng cười sang sảng của Tống Thành suýt chút nữa vang lên. Người đàn ông này cũng lớn mật thật đấy.
“Sếp Kiên muốn hỏi thăm gì vợ tôi?
Chẳng lẽ mấy hôm trước đến tận nơi không bắt được người, giờ lại trực tiếp gọi chồng người ta đến tra hỏi sao?”
Câu hỏi của hắn như một cú tát cảnh cáo vào mặt Hoàng Kiên. Ánh mắt thâm trầm của Tống Thành chiếu thẳng như nói rõ ràng cho đối phương rẵng chẳng có gì che giấu được hản cả.
Hoàng Kiên bị Tống Thành bóc trần hành động của mình, không tránh khỏi ngượng ngùng. Anh hẳng giọng: “Tôi biết rõ anh và An Nhiên không phải như vợ chồng bình thường. Dù chuyện lúc trước như thế nào, tôi hi vọng anh hấy đối xử tốt với cô ấy. An Nhiên là một cô gái tốt nhưng cuộc đời gặp nhiều trắc trở. Cô ấy xứng đáng được hưởng hạnh phúc.”
Tống Thành không đáp lại lời nói của Hoàng Kiên. Hắn im lặng tỏ ý chờ Hoàng Kiên nói tiếp. Thế là chuyện Hoàng Kiên gặp gỡ An Nhiên năm xưa được kể ra rành mạch.
Từ việc cô bỏ trốn khỏi bệnh viện, thứ duy nhất mang theo là cái thai mới chớm trong bụng cho đến việc được Hoàng Kiên giúp đỡ ra sao, việc Cá Chép được sinh ra như thế nào. Bốn năm hai người gắn bó gần gũi được kể lại văn tắt bằng vài câu.
Tống Thành nghe xong, không đem lời Hoàng Kiên để vào tai. Hắn nhếch môi cười: “Quá khứ của cô ấy như thế nào, tôi không quan tâm. Nhưng hiện tại Nguyễn An Nhiên là vợ tôi, cô ta hạnh phúc hay đau khổ do tôi định đoạt, sếp Kiên nên dành thời gian để minh oan cho mình thì hơn”
Hoàng Kiên rất khó chịu với thái độ với thái độ trịnh thượng của hẳn. Anh định nói thêm nhưng Tống Thành đã cắt lời trướ‹ “Nếu không còn việc gì khác thì tôi đi trước đây”
Nói xong, hắn đứng lên, rời khỏi phòng, bỏ lại Hoàng Kiên vẫn đang nghẹn trong những lời chưa kịp nói hết.