“Buông tay” Hai tiếng trầm thấp từ miệng Tống Thành nhổ ra, giống như gió lạnh thổi qua.
Mà nói An Nhiên vốn đang hùng hổ lớn tiếng, bây giờ lại im thin thít, không dám ngẩng đầu “Đừng sợ” Tùng Hưng giấu cô ra phía sau lưng, một đôi mắt tĩnh lặng nhìn chăm chăm Tống Thành.
“Cậu ta là cái quái gì mà dám ra lệnh cho chúng ta”
“Anh, buông tay ra đã” An Nhiên lí nhí cầu xin, tuy rằng nắm tay cũng không có gì, nhưng Tống Thành lại cực kì ghen tuông, cô không dám làm liều.
“Không được, anh không thể để em làm nhân viên tạp vụ như vậy” Tùng Hưng dù sao cũng là luật sư, trong lòng có nằm chắc, Tống Thành dám đánh hắn, vậy gặp nhau ở toà án An Nhiên tự biết tránh không khỏi một trận 3mĩ,ngẩng đầu thật cẩn thận mà nhìn về phía Tống Thành, lễ phép chào hỏi một câu: “Tổng tài, anh tới rồi?
Cô gái này có phải không biết sợ hay không?
Lần trước để Phan Tùng Hưng ôm một cái, lập tức bị phạt đến phát khổ.
Lần này vẫn còn cười được.
“Tống tổng, mời tránh đường” Tùng Hưng lôi kéo An Nhiên đi lên một bước, khí thế nghiêm nghị nói, “Em gái tôi không thể làm việc tại công +y này nữa.
Tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ chuyển khoản tới quý công ty”
“Không.” An Nhiên vội vã gỡ một chút tay ra, hạ giọng nói, “Anh, em phải làm”
Tống Thành khóe mắt cũng chưa liếc Tùng Hưng, ánh mắt vội vàng xẹt qua chỗ hai bàn tay nằm chặt lấy nhau, sau đó lại nhìn An Nhiên, môi mỏng khẽ mở, “An Nhiên, lại đây.”
“Ừm..” An Nhiên rất nghe lời, muốn đi tới chỗ hẳn.
Còn chưa đi đến bước thứ hai, lại bị Tùng Hưng kéo trở về, “An Nhiên, em và hắn đã không có quan hệ, không cần phải nghe.
Anh đã cho hắn cơ hội một lần, nhưng hắn không quý trọng, nhất định không thể để cho hẳn có lần thứ hai”
Tống Thành đương nhiên nghe được ra, lời này là nói cho hắn nghe.
Không cho cơ hội thứ hai chính là ám chỉ anh đây sẽ công khai theo đuổi em lần nữa.
Hắn có tức giận cũng không có tư cách.
“Ha ha..” Ân Lãm nhịn không được cười nhạo một tiếng, đi ra phía trước, ngón trỏ chỉ thẳng ngực Tùng Hưng, kiêu ngạo nói, “Cậu mà đòi cho ai cơ hội gì? Có nói nhầm không đấy?”
Tùng Hưng giữ bình tĩnh, không đáp lời Nhưng An Nhiên lại không chịu nổi, hất văng ngón tay của Ân Lãm: “Không được coi thường anh tôi.“ Ân Lãm bị mảng, sửng sốt một chút, ngay sau đó đem tay đút vào túi quần, khuôn mặt tuấn tú xấu hổ chuyển hướng một bên.
An Nhiên cuộc che chở người nhà mẹ đẻ.
Có mất mát không nhỏ đang dâng lên trong lòng anh…
Thấy tình hình không ổn, Tống Thành nhàn nhạt nói: Ân Lãm, đưa An Nhiên đi”
“Vâng” Ân Lãm chấp hành mệnh lệnh, nhanh chóng tách hai người ra, Tùng Hưng sợ siết quá chặt sẽ làm đau An Nhiên, đành phải buông tay.
Ân Lãm cũng không nói nhiều, đưa An Nhiên đi, “Giờ làm việc, cô trốn ra đây thì ai tiếp quản việc của cô?”
“Tôi không trốn, nhìn thấy người quen chào hỏi một cái cũng không được sao?” An Nhiên tức.
giận quăng hai xuống tay, quay đầu nhìn về phía Tống Thành.
“Anh đừng làm khó anh ấy “Được” Tống Thành gật đầu lên tiếng, hắn tuy rằng bá đạo, nhưng vợ đã mở lời, nhất định phải cho cô ấy chút thể diện Tùng Hưng trơ mắt nhìn An Nhiên bị Ân Lãm kéo đi, tức giận đến nỗi phổi thiếu chút nữa vỡ ra.
Nhưng nơi này dù sao cũng là sân nhà người ta, anh không có biện pháp đành xoay người muốn rời đi Nhưng giây tiếp theo, cố tay của anh lại bị một bàn tay cứng rằn nắm lấy.
Tống Thành nhìn thẳng vào mắt Tùng Hưng, không khoan nhượng mà dùng sức bóp chặt như muốn bẻ vỡ xương.
RẦM!
Một phút sau, cửa bên cạnh văn phòng của Hạ Cẩm bị đá văng Hạ Cẩm đang ngồi ở bên trong đau khổ suy tư kế đối, vốn dĩ tâm tình không tốt, bị này tiếng vang dọa đến giận tím mặt, vừa định nổi giận nhưng ngẩng đầu lên thì thấy hai thanh niên đẹp trai chen nhau vào phòng.
Tùng Hưng và Tống Thành, làm sao lại nhìn nhau như kẻ thù vậy?
Hạ Cẩm trong lòng lộp bộp một tiếng, không đợi bà kịp làm gì, cánh cửa liền đóng sầm lại.
Cùng lúc đó, Tống Thành bước lên phía trước vung tay đấm cho Tùng Hưng một phát thật đau!
“Hừ!” Tùng Hưng thấy trời đất tối sầm, lảo đảo hai bước, ngã trên sàn.
Máu mũi, máu miệng cũng trào cả ra.
“Luật sư!” Hạ Cẩm chạy tới xem, đúng lúc nhìn thấy cảnh bi thảm này, sợ ngây người.
Thấy Tống Thành trên người bừng bừng căm giận, bà vội vàng đứng lên bảo vệ Tùng Hưng, tức giận nhìn về phía con trai, “Con muốn làm cái trò gï?”
Tống Thành nâng lên nẵm tay, nhìn nhìn, vẻ mặt ngạo mạn nói, “Hắn dám chạm vào người phụ nữ của con, không cho một bài học thì hẳn không nhớ.
Mẹ ra ngoài đi, đừng cản trở.”
“Con…” Hạ Cẩm tức giận đến cả người run lên, vội nâng Tùng Hưng đang nằm bẹp dí trên sàn, dịu đến ngồi trên sofa.
Tống Thành không thèm quan tâm, kiêu ngạo chỉ hướng Tùng Hưng, “Tôi không nói đến cậu, nên để cậu khinh nhờn! Được lắm, hủy bỏ toàn bộ hợp đồng với văn phòng luật sư của cậu.
Muốn cùng tôi bàn chuyện làm ăn ư? Cậu chưa đủ tư cách”
Tùng Hưng lau khóe môi đầy máu tươi, cười cười, “Tống tổng, phá vỡ hợp đồng phải bồi thường”
Làm một luật sư, anh còn không có sợ ai, cùng lắm thì ra toà! Tống Thành tuy lợi hại nhưng có lớn hơn pháp luật không?
“Bồi thường, quá đơn gián” Tống Thành cười lạnh một tiếng, lấy ra di động gọi cho Ân Lãm “Hủy bỏ toàn bộ hợp đồng với văn phòng luật của cậu ta, tăng gấp mười lần khoản tiền bồi thường.
Sau đó mua lại toàn bộ văn phòng luật tư nhân trong thành phố, kể cả văn phòng của cậu ta”
“Vâng” Không cần hỏi, Ân Lãm cũng biết “cậu ta” ở đây là ai Tùng Hưng nghe vậy kinh hãi, sắc mặt lập tức thay đổi Anh rất tin với thực lực của Tống Thành, phá hủy anh cũng tựa như phá hủy một con chim sẻ đơn giản, huống chỉ còn có Ân Lãm xuất từ gia đình mấy đời làm luật, năng lực cao hơn anh vài bậc.
“Hàm hồ!” Thấy con trai ngông cuồng như vậy, Hạ Cẩm nổi cơn tam bành, đuổi hẳn ra khỏi văn phòng.
“Phu nhân, không cần kích động” Tùng Hưng thấy Hạ Cẩm thở gấp gáp, vội vàng trấn an bà, để bà ngồi xuống bên cạnh mình.
“Thật sự xin lỗi cậu, tôi nhất định sẽ không đế nó tự ý hủy hợp đồng.
Cậu mau đi rửa sạch vết thương đi, sau đó tôi đưa cậu đi bệnh viện” Hạ Cẩm áy náy nói “Tôi không có việc gì, phu nhân” Tùng Hưng dùng khăn giấy che lại cái mũi, khóe môi xé rách đau, Tống Thành ra tay quá độc ác.
“Thật sự xin lỗi, tôi sẽ bồi thường toàn bộ tổn thất cho cậu.
Con trai tôi cũng là nhất thời xúc động, mong cậu đừng mang thù” Hạ Cẩm lấy ra túi chườm nước đá từ trong tủ lạnh, muốn giúp Tùng Hưng đắp lên mặt cầm máu.
Tùng Hưng nhận túi chườm nước đá, lễ phép nói với Hạ Cẩm: “Phu nhân không cần xin lỗi, đây không phải lỗi của bà, tôi xin phép đi trước.”
“Cậu lau mặt đi đã rồi hãy ra ngoài, nếu không người ngoài nhìn thấy lại không hay”
Hạ Cẩm nói xong, không cho phép Tùng Hưng cự tuyệt, giữ chặt tay anh đi đến nhà vệ sinh trong văn phòng, tự mình giúp anh lau vét máu.
Động tác của bà rất khẽ khàng, giống một người mẹ.
Tùng Hưng trong lòng đau xót, khóe mắt hơi ướt.
Sự chăm sóc này của Hạ Cẩm làm anh nhớ tới mẹ của mình.