“Ta không phải đã nói sẽ không lấy vợ sao?”
Vương Cư cảnh cáo liếc quản gia một cái thật nghiêm khắc.
“Sao ngươi càng già càng không đứng đân?”
“Xin lỗi, chủ nhân” Vị quản gia cười cười.
“Vì tôi thấy trong nhà quạnh quế quá.
Nhà ta rộng rãi như vậy, phòng ở cũng nhiều, nếu có thêm mấy đứa trẻ chạy chơi vui đùa, nói cười rộn rã, như vậy sẽ ấm cúng hơn, ông chủ thấy có phải không?”
Nói đến trẻ nhỏ chạy chơi vui đùa, lập tức trong đầu Vương Cư nghĩ đến hình ảnh Tống Khởi Minh, liền nói: “Nghĩ cách mang thäng nhỏ.
đáng yêu đó về đây.
Trong nhà lập tức có tiếng trẻ con rộn rã”
Quản gia theo hầu Vương Cư bao nhiêu năm như vậy, lập tức hiểu ý, mồ hôi trộm chảy ra: “Sao chủ nhân lại muốn đi cướp con cháu nhà người ta? Ông trời của tôi ơi, ý tôi là ngài phải lấy một cô vợ thật xinh đẹp, thùy mị, đoan trang, nết na, sau đó cùng người ta sinh ra mấy đứa nhỏ đáng yêu, bụ bẫm.
Tống Khởi Minh đáng yêu thì có đáng yêu thật, nhưng không phải cốt nhục của ngài đâu!”
“Im đi, đồ thái giám!” Vương Cư hừ mũi.
“Còn dám xui ta lấy con nhóc hỉ mũi chưa sạch kia.
Đúng là già mà không đứng đắn”
Nói xong, ông quay người đi về phía xe đang đậu, bỏ lại lão quản gia te tởn chạy theo.
Đúng là hai người bọn họ lăn lộn làm ăn đã lâu, lúc còn trẻ không nghĩ gì, đến bây giờ lại càng thấm thía sự cô độc.
Chính vì cô đơn quá, thành ra nhiều lúc lại tự biến mình thành trẻ con cho đỡ buồn!
Đi được một đoạn, thấy sắc mặt quản gia có gì đó không đúng, Vương Cư liền quay sang cảnh cáo: “Lão gì hư hỏng này! Đã bảo mau xóa cái ý tưởng làm cho ta kết hôn với An Nhiên đi cơ mà!”
“Đâu có, đâu có..” Quản gia vội xua tay.
“Tôi đang nghĩ, nếu con dâu cũ của nhà họ Tống bây giờ lại gả cho quản gia nhà họ Vương, chẳng phải làm cho bọn họ càng thêm nhục nhã hay sao?”
“Quản gia nhà họ Vương?” Vương Cư nhíu mày.
“Đấy chẳng phải là ông sao?”
“Đúng đúng, chính là tôi.
Ông chủ ngượng ngùng không ra trận, tôi sẽ thay ông đến gặp cha mẹ cô An Nhiên kia, rước cô ta về”
“Thanh Phong!”Vương Cư gầm lên.
“Còn nói lung tung nữa, ta cắt đầu nhà ngươi! Đồ thái giám này, lần sau gặp An Nhiên phải tự giác tránh mặt, cấm được lại gần.
Rõ chưa?!”
Đạp cho quản gia hư hỏng nhà mình một cái, Vương Cư không thèm leo lên xe nữa, cứ thế chấp tay sau lưng đi bộ về nhà.
Vốn dĩ ông muốn nhận An Nhiên làm con gái, nhưng mà có một gã quản gia không đáng tin cậy như vậy trong nhà, ông đành phải vứt cái ý tưởng này vào sọt rác.
Không động đến cô gái kia nữa, để cô ta tự sinh tự diệt đi.
Lại nói về đôi vợ chồng vừa mới li hôn, Tống Thành đi mấy bước đã có thể đuổi kịp An Nhiên nhưng hẳn vắn để cô đi trước một đoạn, chờ đến khi khuất khỏi cửa nhà Vương Cư mới sải bước tiến đến, từ phía sau ôm chặt cô vào trong lồng ngực.
“Đừng chạy nữa.
Anh tìm em khổ lắm biết không?”
“Buông ra! Em đang tức giận đây! Tức đến không thở được!” An Nhiên nghiêng mặt, không thèm nhìn hẳn nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
“Được, được, anh buông tay nhưng em không được chạy!” Tống Thành bất đắc dĩ nới lỏng vòng tay cho cô hít thở nhưng vẫn cảnh giác để cô trong tầm với.
Không cho hắn ôm cũng không sao, nhưng hắn rất đau lòng khi nghĩ đến cô sẽ không gọi hắn là chồng nữa, cũng không ngọt ngào làm nũng, không dịu dàng dỗ dành hẳn như lúc trước…
Nghĩ thế, hẳn lại ướm hỏi một câu: “Vợ, chúng ta về nhà được không?”
An Nhiên bị một tiếng “vợ” của hẳn đâm trúng tim, đau đến muốn ngất đi.
Nhưng cô đã thề với trời, trước mặt Tống Nguyệt Sương buông lời thề độc sẽ kiên quyết li hôn với Tống Thành, cô không thể phá bỏ lời thề được lập trên sự an nguy của con trai mình “Em không còn là vợ anh nữa.
Chúng ta đã li hôn.
Cho nên em không thể cùng anh về nhà”“
Tống Thành cũng bị những lời này của cô làm cho đau đớn, giống như mỗi tiếng đều là những lưỡi dao đảo qua đảo lại, lóc thịt hắn ra khỏi xương.
Hắn nằm chặt tay cô, một tay kia nâng căm để cô đối diện với hẳn, nói rõ từng lời: “Chỉ cần em còn yêu anh, chúng ta vĩnh viễn là vợ chồng.
Nguyễn An Nhiên, em là người vợ duy nhất của Tống Thành này”
An Nhiên không đáp, trong lòng chỉ đau đớn cuồn cuộn, nhất thời không thể đáp lại.
Tống Thành siết chặt bàn tay, cảm thấy hơi ấm của cô trong tay mình nóng hối, biếu thị răng hắn vẫn còn nắm giữ được hạnh phúc mong manh.
Hắn cúi xuống, muốn hôn lên môi cô nhưng An Nhiên đã quay mặt tránh đi.
Hắn cản răng, đành ôm cô vào lòng, hôn lên đỉnh đầu, thấp giọng thầm thì “Theo anh về nhà đi, đừng là anh đau lòng nữa.
An Nhiên, anh yêu em” Hai mắt hắn đỏ hoe, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô chăm chú, giống như cố gắng tìm kiếm hình ảnh của mình trong đôi mắt trong veo kia đến khi thấy mới hài lòng.
Hắn nhắc lại: “Nguyễn An Nhiên, anh yêu em.
Một mình em.
Duy nhất em.
Tất cả trái tim anh, linh hồn anh đều đặt vào tay em, đặt dưới chân em”
Đối diện với khuôn mặt tuấn tú cùng ánh mắt tràn đầy âu yếm đó, An Nhiên giống như đứa trẻ được kẹo, khóe môi cong lên một nụ cười nhưng đôi mắt lại đong đầy nước mắt long lanh.
“Thành… Em cũng yêu anh, rất yêu, vô cùng yêu… Nhưng mà…”
“Không nhưng gì hết.
Đã yêu anh thì theo anh về nhà, chúng ta sẽ không chia lìa” Tống Thành giọng đã khàn đặc, hơi thở hẳn nóng sực lên, hơi thở phập phồng.
“Hôn anh, Nhiên.
Hôn anh: Cánh môi hẳn ở thật gần, gần đến nỗi hơi thở của hẳn lởn vởn âu yếm quanh chóp mũi cô.
Chỉ cần An Nhiên khẽ rướn lên là có thể ngậm lấy đôi môi mềm mại quen thuộc ấy.
Hơi ấm của hẳn bao bọc khắp thân thể cô, giống như hắn tự biến mình thành ngọn đèn soi cho cô ấm áp, tự biến mình thành một cái chăm bông ủ ấm cho cô, lại tự mình thấy thân làm lá chắn che gió che mưa Cô rất muốn hẳn, muốn được hẳn ôm lấy, dịu dàng vỗ về.
Thế nhưng lại không thể bước qua lời thề kia.
An Nhiên quay mặt đi, làm cho trái tim Tống Thành cũng rơi xuống theo.
Ngay cả một cái hôn cũng không chịu cho hẳn.
Đã vậy, ngay trước mắt hẳn, cô tháo nhẫn cưới xuống.
“Đừng, anh không nhận.” Hắn kinh hoàng thốt lên.
Nếu cô trả nhắn lại cho hẳn, hẳn biết làm thế nào?
An Nhiên vẫn là luyến tiếc, nhìn chăm chú chiếc nhãn trên tay.
Viên kim cương hồng không lớn nhưng lại tỏa ánh lấp lánh tuyệt đẹp.
Chắc chắn Tống Thành đã phải tìm rất lâu mới đặt được chiếc nhẫn này, vừa đúng như cô thích, tao nhã, giản dị.
Lúc nhận nó, cô vui sướng biết bao nhiêu.
Cuối cùng, cô không trả lại hẳn mà chỉ đeo lên ngón áp út của tay phải.
Đây là biểu thị cho tình trạng độc thân, cũng mang hàm ý khước từ mọi hành động thân mật trước hôn nhân.
Bao nhiêu công sức cùng nhau vun vén tình cảm bây giờ đã theo gió bay đi, dấu vết lưu lại chỉ là một vết hãn mờ mờ ở ngón áp út của tay trái ‘Vết hẳn này sẽ rất mau biến mất, nhưng vết hẳn trong tim cả hai người có lẽ vĩnh viễn còn đó.
“Tống Thành, em phải đi rồi” An Nhiên nhìn hẳn, cố gắng mim cười, mong rằng hình ảnh cuối cùng cô lưu lại trong lòng hắn là dáng vẻ xinh đẹp.
“Em không thể cùng anh trở về, không phải vìem không yêu anh, mà vì em rất mệt mỏi.
Em yêu anh, sau này cũng sẽ lặng lẽ yêu anh, không bao giờ hình ảnh của anh lại mờ đi trong tâm trí em.
Nếu anh cưới người khác, em dù buồn cũng sẽ chấp nhận, trong lòng em chúc phúc cho anh.
Cho nên… ưm..”
Những lời cuối cùng của cô bị Tống Thành hung hăng nuốt sống.
Cõi lòng hắn tan nát không còn một mảnh, chỉ có thể dùng sức ôm chặt thân thể nhỏ bé mềm mại, giống như muốn khảm chặt cô vào trong lồng ngực, không cho thoát ra ngoài.
An Nhiên nhảm mắt lại, đôi tay theo thói quen quấn lên cổ hắn, dịu dàng âu yếm, thừa nhận tình yêu đau đớn kia.
Hẳn cảm thấy cô đã thuận theo, liên tục mút lấy cánh môi ướt át, lại liếm đi nước mắt đã tràn trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
.
Ngôn Tình Tổng Tài
“Nhiên, nhắc lại lần nữa, nói em yêu anh” Hãn sợ sau này không còn cơ hội được nghe.
“Thành, em yêu anh” Từng tiếng dịu dàng rơi xuống, đọng ở đầu lưỡi hẳn, bị hẳn nuốt thẳng vào tim.