Từ khi rời khỏi sân bay, An Nhiên cứ suy nghĩ mãi.
Cha chồng rất yêu vợ thì không thể nào là người vô tình.
Nghe nói bố chồng đối với con dâu thường có lòng khoan dung hơn mẹ chồng, cho nên nếu tranh thủ được tình cảm của bố chồng trước thì có lẽ sẽ sớm thuyết phục được mẹ chồng thôi An Nhiên nhờ đến tay nghề cất rượu của Nguyễn Chính Quốc, xưa kia ông từng được người dân tộc.
Bây giờ cất một vò rượu dâu tắm đặc sản lại bổ dương hẳn là không có vấn đề gì.
Chờ đến dịp thích hợp thì mang biết Tống Sơn.
Quyết định xong, cô nhấn ga lái xe trở về.
Vừa đi chưa được bao lâu thì điện thoại của Tống Thành gọi đến.
An Nhiên lập tức đưa điện thoại lên tai, tủm tỉm cười: “Ông xã đại nhân, có điều gì phân phó sao?”
“Bữa sáng thế nào?” Tống Thành nhàn nhạt hỏi, bên kia còn vọng tiếng mở giấy tờ loạt xoạt, hẳn là hắn đang làm việc.
“Xuất sắc lắm.
Bột vừa mềm vừa thơm, mật thì ngọt, là bánh trôi ngon nhất em từng ăn.”
Ngon ngọt vì người tự tay làm.
Tuy biết vợ nhỏ đang giở trò nịnh hót nhưng trong lòng Tống Thành vẫn không kìm được cảm giác thỏa mãn, đạt được thành tựu.
Hắn lại nói: “Cơm trưa thì tính sao?”
“Em tùy tiện ăn là được rồi.
Chiều nay em muốn đến công ty làm quen trước với phòng Tạp vụ để mai đi làm còn biết việc, được không sếp?”
“Sao lại không được?” Một tiếng “sếp” này chọc cho Tống Thành ngứa ngáy, nhớ lại lần trước trong thang máy, cô cũng rất ngọt ngào.
“Cũng có lúc nên để họ biết em là phu nhân của tổng giám đốc.
Được rồi, nếu vậy trưa nay tới ăn cơm đi, anh chờ em”
“Vâng…” Tâm tình An Nhiên rất vui vẻ.
Có ông xã đẹp trai nói chờ mình đến cùng ăn trưa, làm gì có ai không vui?
Đường xá đông đúc, An Nhiên mới lái xe, có chút không quen, cho nên đến khi phát hiện xe mình đi quá sát xe phía trước đã không kịp xử lí, phanh gấp mà vẫn húc phải đuôi xe đối phương.
Đó là một chiếc xe sang trọng với màu sơn rực tố.
An Nhiên thất kinh, vội vàng mở cửa xe đi xuống.
Cái xe kia bị đâm thủng một hốc to bảng hai bàn tay.
Cô sợ đến run người, trước kia lái xe ở nước ngoài đường rất vắng, không giống đường ở Việt Nam quá đông đúc, đây là lần đầu cô gây ra †ai nạn.
Nhìn hãng xe chắc chắn là phải bồi thường một khoản rất lớn.
Cửa xe bên trên cũng mở ra, một cô gái trẻ trung trạc mười chín, hai mươi tuổi bước xuống, mái tóc mềm tung bay, khuôn mặt xinh đẹp, từng đường nét đều như được kẻ vẽ cẩn thận.
An Nhiên chạy về hướng cô gái, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi không cẩn thận đụng phải đuôi xe của cô.
Cô không sao chứ?”
Đối phương thấy An Nhiên cuống quýt, có phần vụng về thì trong lòng mừng thầm.
Cô gái khom lưng nhìn vết vỡ một chút, sau đó cười, nói: “Không sao, không việc gì”
“Xin lỗi cô nhiều lắm.” An Nhiên thở phào trong bụng, tự dưng sinh ra thiện cảm với cô gái kia.
“Nếu cô không bị thương thì mừng quá.
Còn chỗ xe hỏng này, cô có cần gọi cảnh sát giao thông không?”
Đúng là ngốc hết chỗ nói.
Người bình thường tránh xa cảnh sát còn không được, đằng này còn chủ động muốn mời cảnh sát đến.
Cô gái kia kiềm chế một cái bĩu môi, xua tay: “Không cần đâu.
Người an toàn là được rt “Vậy cảm ơn cô.” An Nhiên cúi đầu rồi đưa số điện thoại cho đối phương.
“Tiền sửa xe hết bao nhiêu, cô cứ gửi hóa đơn cho tôi, tôi sẽ thanh Toán”
Người kia cầm được số điện thoại liền cười tươi như hoa: “Chị khách sáo quá.
Thật là người có trách nhiệm.
Em rất thích tính cách này.
Hay là chúng ta làm quen đi” Nói rồi, cô chìa bàn tay ra.
“Em tên là Khánh Ninh, còn chị?”
An Nhiên vốn dĩ không thực sự muốn mở rộng vòng quan hệ bạn bè nhưng cũng không thể từ chối làm đối phương mất mặt, cho nên đành phải duỗi tay ra nắm lấy.
“Chị là An Nhiên”
“Ha ha, chị xinh đẹp mà tên cữing hay” Cố Khánh Ninh cẩn thận đánh giá đối phương một phen, cuối cùng chuyển dịch ánh mắt xuống bàn †ay mình đang nằm lấy, trong lòng trào lên ghen tị An Nhiên so với cô nhan sắc không tính là vượt trội nhưng bàn tay lại rất mềm, rất trắng.
“Nghe nói xem số mệnh con gái, thường là xem tay.
Tay thế này hẳn là người hạnh phúc lắm đấy”
Cố Khánh Ninh đặc biệt muốn biết cuộc sống sinh hoạt vợ chồng của Tống Thành và An Nhiên rốt cuộc có hòa hợp, hạnh phúc hay không.
Nắm.
bàn tay mềm mại, trơn láng như tơ lụa, nhìn đến cánh môi đỏ hồng mọng nước, chẳng trách Tống.
Thành lại muốn hôn, giữa nơi công cộng cũng không ngại âu yếm.
Đúng là đáng ghen tị đến cùng cực.
An Nhiên đáp một câu chung chung, không muốn nói đề tài này với người lạ.
Cô lịch sự tìm cách rút lui nhưng Cố Khánh Ninh lại nói “Chị An Nhiên, gặp nhau đúng là cái duyên, xe không cần bồi thường, chỉ cần mời em ăn một bữa cơm là được.
Đẳng nào cũng sắp đến trưa rồi”
Người ta đã hào phóng rộng lượng đến vậy, nếu cô còn không đáp ứng thì đúng là quá tệ rồi.
Cuối cùng, cả hai thống nhất rằng Khánh Ninh sẽ mang xe đến điểm sửa chữa, sau đó An Nhiên chở cô ta đến quán cơm.
Cố Khánh Ninh vừa trèo lên xe An Nhiên đã lập tức giương cặp mắt tò mò đánh giá lên, lấy lí do là tham quan siêu xe nhưng kì thực là sục sạo tìm kiếm dấu vết của người tình trong mộng.
Trên xe, Tống Thành để một cặp kính râm kiểu phi công của mình trong hộc, lại có cả mùi hương nhàn nhạt của kem cạo râu.
Cố Khánh Ninh liền run rẩy.
Có môt lân cô đến gần Tống Thành, chạm phải mùi hương này liền sỉ mê đến nhũn cả chân.
An Nhiên chọn một tiệm cơm Tây lịch sự, trang nhã.
Trong lúc xuống xe, Cố Khánh Ninh nhanh tay nhặt luôn cái kính râm, bỏ vào túi xách.
An Nhiên hoàn toàn không hay biết, cô còn bận gọi điện cho Tống Thành, nói hẳn không cần chờ nữa, cô gặp một người bạn rồi cùng nhau ăn trưa.
Câu chuyện được cô nói qua loa, tránh không nhắc đến vụ tai nạn, sợ làm hắn lo lắng Tống Thành không nói nhiều, chỉ dặn dò mấy câu.
Hiện tại không về cũng tốt, bởi hẳn vừa bất thình lình biết được mẹ hẳn gọi Cao Khuê tới, nói hai người cùng đi ăn trưa.
Cao Khuê không giống như Tường Vì hay Nguyễn Vũ Như, đó là em gái của bạn thân hắn, từ nhỏ đã biết nhau.
Mỗi lần hắn cùng Cao Vĩnh Mạnh đi đâu, cô bé đều lắng nhẫng bám theo anh trai, cho nên cảm tình gần gũi hơn những người khác.
Hắn sợ An Nhiên lại hiểu lầm thì thật phiền phức.
Điện thoại nói xong, An Nhiên sửng sốt thấy Cố Khánh Ninh nhìn mình chăm chằm, ánh mắt phức tạp.
“Có… có chuyện gì sao?”
“Không có gì” Cố Khánh Ninh điều chỉnh lại thái độ.
“Chỉ là thấy chị nói chuyện với chồng thật là nhỏ nhẹ, dễ nghe”
Hai ngươi ăn xong bữa cơm, bầu không khí gượng gạo không những không giảm bớt mà còn tăng thêm mấy phần.
Dường như Cố Khánh Ninh đang quan sát nhất cử nhất động của An Nhiên, ngay cả tiếng nhai cũng để ý rất kĩ khiến cô rất khó chịu.
Nếu không phải vì hạnh phúc của Diệp Phong, chắc chắn cô đã lôi Ngô Minh Châu đến cùng tham gia để thoải mái hơn rồi.
Bữa trưa ăn xong, hai người chia tay nhau.
An Nhiên lái xe trở về công ty còn Cố Khánh Ninh lại vội vàng đi đến bệnh viện, vào thẳng khoa phẩu thuật thẩm mỹ nói chuyện với trưởng khoa.
Cô mở điện thoại, tìm một cái ảnh mình vừa chụp lén được đưa đến trước mặt bị trưởng khoa, nói “Tôi muốn gương mặt này.
Làm cho tôi giống y hệt, ngay cả vết sẹo hay tàn nhang cũng phải y h Nếu Tống Thành thích con gái như An Nhiên, cô nhất định sẽ biến chính mình thành hình ảnh mà hãn thích.
Chỉ cần hắn chịu cho cô một cái liếc mắt, cô nhất định sẽ không từ bỏ dù là lên bàn đại phẫu.
An Nhiên yêu Tống Thành bãng cô sao? Nếu không bằng thì mau cút xéo đi!