An Nhiên vội vã chạy về bàn ăn, cố sức hít thở chậm và sâu, tránh để mọi người nhìn ra thái độ bất thường của mình Không ngờ Ngô Minh Châu vẫn đưa tay ra sờ má cô một cái, hỏi “Sao mới nói chuyện điện thoại với ông xã mấy câu mà đã đỏ hết cả mặt mũi thế này?”
“Không có.
Trước mặt người lớn đừng nói đùa linh tinh” An Nhiên vội gạt tay bạn ra.
Không ngờ Ngô Minh Châu lại tinh quái đáp: “Với bà mẹ mười sáu tuổi đã biết lập bẩy lừa trai đẹp vào tròng của mình thì chẳng có chuyện gì là linh tỉnh cả”
Bà Ngô bị con gái chọc đến, vội vàng gắp đồ ăn cho hai người, nói át đi “Mau ăn đi, nói nhiều quá.
An Nhiên, con vần thích ăn đậu phụ sốt cà chua đúng không? Mau ăn đi”
“Đúng rồi, cậu ấy còn thích cả tào phớ và chè đậu đỏ nữa” Ngô Minh Châu phụ họa.
“Sở thích ăn uống chẳng thay đổi gì cả”
Mọi người lại rôm rả bàn tán, hoàn toàn không biết răng tất cả những lời đó đều lọt được.
vào tai Tống Thành.
Hản bắt vợ nhỏ phải mở điện thoại để hẳn nghe được tiếng cô nói chuyện cho đỡ nhớ.
Hiện tại, hẳn đang chuyên tâm ghi nhớ những món ăn vợ hẳn yêu thích, ngày mai dự định sẽ đích thân xuống bếp nấu cho cô.
Thật may là bã xã nhỏ rất ngoan, đến cái nết ăn cũng khiêm tốn, chỉ thích những món dân dã, đơn giản, hắn nấu được.
Thế là bao nhiêu bí mật về An Nhiên, vài câu chuyện thuở nhỏ của cô và Ngô Minh Châu cũng được Tống Thành phát hiện.
Hẳn mỉm cười, cảm thấy ghen tị với ba người kia bởi họ được chứng kiến một quãng thời gian của An Nhiên mà hẳn không được chứng kiến.
Không biết lúc cô còn đi học thì trông như thế nào, hẳn là vẫn xinh đẹp như thế.
Một nữ sinh hiền lành, dịu dàng như An Nhiên chắc chản sẽ có nhiều người theo đuổi, liệu cô có bạn trai không? Ý nghĩ vừa này ra, Tống Thành đã thấy âm ï một cơn khó chịu trong lông ngực.
Dù tự dặn lòng sẽ không để ý đến quá khứ của cô, cũng không để ý việc cô từng bị người ta làm nhục, nhưng hình ảnh An Nhiên vui vẻ mìm cười nắm tay một nam sinh khác lại khiến hắn đau đớn.
Cô tự nguyện cười với ai đó.
Cô tự nguyện ôm ai đó.
Cô tự nguyện chú ý đến một ai đó.
Hắn ghen đến phát điên khi tưởng tượng ra một kẻ may mản chết tiệt nào đó có được An Nhiên tuổi mười bảy ở một nơi xa xôi mà hẳn không tới được.
Hắn nhìn dáng hình ngọt ngào ngồi bên bàn ăn kia mà xót xa.
Nếu không có được An Nhiên của quá khứ, hắn nhất định sẽ trân trọng An Nhiên của hiện tại và phải nắm chắc An Nhiên của tương lai.
Bữa ăn kết thúc, nhà Minh Châu còn muốn đi chơi nhưng An Nhiên đành cáo lui.
Cô biết Tống Thành đang sốt ruột chờ cô bởi cô cũng đang nóng lòng muốn nhìn thấy hắn.
Những người yêu nhau giống như bị bỏ bùa, khiến cho mỗi phút giây không có đối phương bên cạnh đều trở nên thiếu thốn.
“Đi chơi chút đi nào, mặc kệ hắn đi” Ngô Minh Châu ra sức chèo kéo.
“Lúc trước cậu nói bạn trai là cái áo, chị em tốt là chân tay.
Áo có thể thay nhưng chân tay không thể chặt.
Nhớ không há?”
Quả đúng như thết An Nhiên gật đầu, sau đó lại nói thêm: “Chị em tốt là chân tay, chồng là tính mạng, Chân tay có thể không mang nhưng mạng thì lúc nào cũng phải giữ”
Ngô Minh Châu tức quá, chỉ biết kêu âm lên: “Đồ trọng sắc khinh bạn!” Còn Tống Thành ở đầu bên kia nghe được lại vui sướng nở nụ cười.
Cô coi trọng hắn như tính mạng của mình, hắn cũng coi cô như quả tim mà ấp ủ trong lồng ngực.
Thật sự ngọt ngào không để đâu cho hết!
An Nhiên cáo lỗi với vợ chồng Ngô Đại Chí: “Lúc nấy chồng con có nói sẽ tới đón lúc chín giờ tối.
Cho nên con xin phép trước.
Mấy hôm nữa có thời gian, con lại đến thăm hai bác”
Đôi vợ chồng già rất hiểu chuyện, nhanh chóng kéo Ngô Minh Châu đi chơi.
An Nhiên quay trở lại nơi Tống Thành đứng lúc nãy, vừa đúng lúc hắn từ bên trong phòng đẩy cửa bước ra.
Hai người nhìn thấy nhau, khuôn mặt đều giãn ra, nở một nụ cười giống hệt nhau.
Người ta nói tướng phu thê chính là như vậy.
“Vào đi, toàn là những người em đã gặp lần trước” Hẳn cúi xuống chạm môi cô một cái, mút nhẹ rồi nhanh chóng buông ra.
Tống Thành ôm eo vợ bước vào.
“Ha hal Chị dâu đến rồi!” Đám người bên trong ầm Thô hào, thể hiện rõ sự chào đón của bọn họ với An Nhiên.
Rõ ràng bọn họ đã có ấn tượng rất tốt với cô từ sau lần gặp trước.
Lê Hiền láng cháng lượn tới bên cạnh Tống Thành, chọc tức hắn: “Nhìn vợ cẩn thận vào.
Coi chừng bị người khác hớt tay trên đấy”
Người khác đó chẳng phải là chính anh ta sao? Tống Thành cười nhạt một tiếng: “Có giỏi thì thò tay ra hớt thử.
Để xem nếu bị mất đi mười ngón tay thì hai bàn tay vô dụng kia sẽ làm được những gì”
Tống Thành xưa nay sống rất hào sảng với anh em.
Mọi người thích cái gì, hắn đều nhường.
Thế nhưng muốn vợ hắn? Đúng là năm mơ giữa ban ngày.
Hắn sẽ chọc mù mắt kẻ nào dám nhìn vợ hẳn bằng con mắt thiếu lễ độ.
Hai người ngồi một lúc thì hẳn đứng lên cáo lui: “Mọi người cứ tự nhiên.
Vợ chồng tôi về trước, còn có chút việc phải làm”
Hắn một tay đỡ An Nhiên, một tay lấy áo khoác choàng lên người cô.
Có tiếng người trêu chọc: “Vợ chồng son có việc gì phải làm thế?”
Lại một âm thanh khác đáp lại: “Nỡm ạ.
Dĩ nhiên là người ta bận chế tạo em bé rồi”
Một tràng cười ầm ï dội lại.
Đám người đua nhau nhao nhao: “Chị dâu ở lại chơi thêm chút nữa đi”
“Chị dâu về sớm thế.
Chị có nick facebook hay zalo không? Kết bạn đii”
Mấy cái điện thoại được rút ra, cái nào cũng là sản phẩm mẫu mới nhất trên thị trường.
Cái cũ nhất thì là loại được nạm vàng.
An Nhiên lúng túng một hồi, sau đó đành cúi đầu nói: “Lần này đúng là có việc phải đi trước, mong mọi người thông cảm.
Lần sau có dịp lại cùng ăn cơm nhé.
Tôi không dùng mạng xã hội, nếu muốn gửi tin nhắn, mọi người cứ gửi cho anh Thành, tôi cũng sẽ đọc được”
Một tràng âm thanh thất vọng vang lên.
Tống Thành nhếch môi cười, trong lòng không nhịn được mà khen ngợi một câu.
Vợ nhỏ của hẳn quả thực khéo léo, rất biết tránh rắc rối, lại ăn nói quá ngọt ngào.
Hai người đi ra đến bãi đỗ xe, An Nhiên mới hỏi: “Vừa nấy em có làm anh mất mặt không? Có phải em bị cư xử cứng nhắc không?”
Tống Thành lắc đầu, khuôn mặt tuấn tú của hẳn bừng lên một niềm vui thích khôn tả.
Hản hôn lên đỉnh đầu cô: “Không hề.
Anh hoàn toàn đồng ý với thái độ từ chối dứt khoát đó.
Tốt nhất là không nên dây dưa lằng nhãng với đàn ông khác.
Nếu không, anh sẽ ghen.”
An Nhiên ôm hẳn, gật đầu: “Em sẽ không dây dưa lằng nhẵng với người khác.
Sẽ không đế anh phải ghen đâu”
Hắn ôm cô thật chặt, sau đó mới chịu buông tay, còn nhéo nhéo cái má cô một chút: “Ngoan lắm.
Thật đáng yêu”
Đã lâu lắm rồi không có ai nói cô như vậy.
Cô đã qua cái tuổi được khen là “đáng yêu” từ lâu lắm rồi Thế nhưng nghe miệng hắn thốt ra mấy tiếng đó, cô vẫn hân hoan như trẻ nhỏ.
Lúc đã lên xe, đột nhiên cô lại nói: “Em không làm anh ghen, mong là anh cũng vậy: Tống Thành đang giúp cô cài dây an toàn chợt dừng tay, nhìn cô chảm chăm.
Trán hai người chạm nhau, hơi thở của hẳn lởn vởn ngay trên đầu mũi cô.
Hắn thì thầm: “Anh sẽ tự giác đá bay bất cứ người nào muốn xen vào giữa chúng ta.
Đừng lo lắng, anh sẽ không để em phải thấy bất an.”
“Thế còn Vũ Như? Chị ấy vắn ở biệt thự của anh.” Trong lòng An Nhiên lại dấy lên một dự cảm không lành.
Cô tin lời hứa hẹn của Tống Thành, nhưng một phần nào đó trong cô lại sợ hãi những bất trắc không thể biết trước trong tương lai “Coi như cô ta không tồn tại là được.
Anh sẽ nghĩ cách đuổi cô ta đi” Tống Thành trầm trầm nói.
An Nhiên xót xa ôm lấy khuôn mặt hắn, hôn lên gò má “Em hiểu, đó là ý mẹ.
Em sẽ làm như anh nói”
“Ngoan..” Hẳn mỉm cười, trong lòng vô cùng biết ơn sự thấu hiểu của cô.
“Anh đưa em đi ngắm sao”