Cố Khánh Ninh đang lúc điên tiết, vớ được gì cũng ném.
Cuốn nhạc phổ thứ năm bị quăng trúng cái bụng của chị dâu, khiến cô ta sợ đến mức ôm bụng, lảo đảo ngã xuống nền nhà lạnh ngắt.
“Cái thắng đó có cái gì mà bỏ bùa em như Cố Trần Ninh thấy vợ bị ngã thì tức giận đến phun khói phì phì, vội vàng nâng bà xã dậy, đẩy về sau, tự mình che chở giữa hai người.
Hản bừng bừng lửa giận, trong lòng phi nhổ Tống Thành đến mười tám đời không hết: “Hắn ta cũng chẳng sạch sẽ gì, một tháng cưới hai vợ, sau lưng không biết còn bao nuôi mấy chục đứa con gái khác.
Thăng chó chết bẩn thiu đấy mà em tiếc cái nỗi gì “Em mặc kệ, em không cần biết!” Cố Khánh Ninh lại nện rầm rầm xuống đàn dương cầm, tóc tai xöa xượi không khác gì một con điên.
“Anh ấy thế nào cũng được, em nhất định chỉ lấy anh ẩy!”
Cuộc cãi vã giữa hai anh em còn kéo dài, nhưng Lan Quyên đã sớm nhận thấy dấu hiệu bất thường trong bụng mình, vội kéo áo chồng, mặt mũi tái nhợt “Ông xã, em đau quá… Không chịu nổi nữa.
Anh cố gắng khuyên nhủ Khánh Ninh, đừng mắng em ấy, lại đau lòng không thôi”
Cố Trần Ninh thấy vợ như vậy cũng hết hồn, không dám nổi cơn tam bành, chỉ vội vã gọi người tới nâng tay Lan Quyên, dặn dò cẩn thận: “Đi cẩn thận” Hắn lại ra lệnh cho lái xe.
“Đưa cô ấy về nhà mẹ đẻ tạm hai ngày, trước ngày cưới thì trở về”
“Vâng” Đám cấp dưới hô một tiếng, thận trọng đỡ lấy phu nhân, chạy thẳng.
Đinh Lan Quyên vừa đi khỏi, Cố Trần Ninh cũng không vội vã khuyên nhủ nữa.
Hắn chỉ ngồi một góc, ngửa đầu dựa vào tường, liên tục đốt thuốc, hết điếu nọ đến điếu kia, bình tĩnh chờ cho em gái nổi giận xong.
“Hu hu..” Thấy không còn khán giả, cũng chẳng có người phối hợp diễn, Cố Khánh Ninh cụt cả hứng, cuối cùng đành chọn cách khóc lóc ầm ï.
“Anh, lúc nào anh cũng nói là thương em nhất mà có phải thế đâu.
Hu… hu… nếu bổ mẹ không mất sớm thì đâu có ai bắt nạt em thế này! Mẹ ơi hu… hu… Mẹ mang con theo với… Anh trai không thương, con sống làm gì nữa…”
Cố Trần Ninh run tay, tàn thuốc lốm đốm rơi xuống, vành mắt cũng hồng, “Khánh Ninh, anh thương em nhất.
Lúc bố mẹ mất, em vấn còn nhỏ.
Một tay anh nuôi em lớn đến bây giờ, ốm đau bệnh tật, mũi dãi bẩn thỉu, cái gì anh cũng chăm cho em.
Làm sao lại nói anh trai không thương em được?”
“Thương em mà đẩy em vào hang cọp thế à?”
Cố Trần Ninh nhìn vẻ mặt oán giận của em gái, không nhịn được đau lòng: “Xin lỗi em.
Có một số việc anh không thể nói rõ, nói ra sẽ càng khiến em tổn thương hơn”
Lời nói như vậy càng khiến Cố Khánh Ninh mở to hai mắt tò mò: “Anh bị ép buộc à?”
Cố Trần Ninh bực dọc dụi thuốc đi, gầm gừ: “Đại khái thế.
Thôi, để em biết thì hơn.
Người ép anh làm như vậy chính là thăng khốn mà em cứ sống chết đòi lấy hẳn đấy”
Tống Thành?
Cố Khánh Ninh lặng cả người, mặt mũi trắng bệch, hấp tấp chạy đến bên anh trai, vội vàng lay hẳn: “Anh, anh… Ý anh là Tống Thành ép anh phải gả em cho Hoàng Kiên?”
“Còn ai trồng khoa đất này nữa.
Ép được anh đâu có mấy người.
Nhưng Tống Thành lại không phải người bình thường, hừ…”
Bá đạo.
Lạnh lùng.
Quyết đoán.
Những lời này dù không nói ra miệng nhưng Cố Trần Ninh không thể không nghĩ tới.
Em gái hẳn chợt cong khóe môi.
“Đúng vậy, anh có tên tuổi như vậy, ai dám động đến chứ.
Nhưng Tống Thành cao hơn hẳn một bậc, cho nên em mới thích anh ấy.
Trong mắt em, anh ấy là người hùng duy nhất.
Anh trai, anh nhất định không được làm anh ấy tổn thương”
Cố Trần Ninh cau mày, người đang bị làm tổn thương là hẳn đây này! Tống Thành ép hẳn phải gả đi công chúa mà hẳn yêu thương nhất đã đủ đau, thế mà cô công chúa trong lòng hắn lại một mực bênh vực cái thẳng chết tiệt kia! Đau gấp đôi!
“Cho dù lần này thăng đó ép em lấy người khác, em cũng không hận à?”
“Không” Cố Khánh Ninh đáp chắc nịch.
“Nếu anh ấy muốn vậy, em sẽ làm theo”
Thấy em gái mụ mị đầu óc, Cố Trần Ninh tức đến bốc khói, đem mọi sự nói huych toẹt ra: “Ngày hôm đó, em với Hoàng Kiên không hề xảy ra chuyện gì.
Tất cả chuyện này là theo ý Tống Thành mà sắp đặt.
Cái thắng chó chết đó!”
Cố Khánh Ninh lại vội vã che miệng anh trai, mảng khẽ: “Đã bảo anh không được mảng anh ấy cơ mài Em lấy Hoàng Kiên là được.
Nhưng mà anh phải nói với hẳn, không cho phép hắn chạm vào người em”
“Biết rồi” Cố Trần Ninh chọc cái trán em gái “Em yên tâm đi.
Hoàng Kiên nhất định sẽ không chạm vào em.
Hản ta cũng là cái loại sỉ tình.
Người hắn yêu “Em cóc quan tâm!” Cố Khánh Ninh đứng phắt dậy, vui vẻ đi về phòng.
Chỉ cần biết cơ thể mình vấn còn trong sạch, chưa bị Hoàng Kiên đoạt đi lần đầu, trong lòng cô liền thấy kiên định.
Cả đời này cô sẽ chỉ chấp nhận một mình Tống Thành.
Nếu không phải hắn, cô dứt khoát không chấp nhận.
Trong căn phòng hoa lệ của mình, Cố Khánh Ninh âu yếm nhìn thứ duy nhất không ăn nhập với khung cảnh lãng mạn xa hoa, chính là một bộ võ phục màu trắng, đai đen buộc gọn quanh hông.
Cố Khánh Ninh đem võ phục khỏi giá treo, áp mặt lên hít hà hương thơm vải cũ, khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc: “Tống Thành, em yêu anh, rất yêu anh.”
Đã yêu mười năm rồi Mười năm trước, Cố Khánh Ninh mới chín tuổi.
Một ngày mùa xuân, anh trai đi vẫng, cô cùng chị dâu đi chơi ngoài bờ sông.
Cô vẫn nhớ rõ màu trời hoàng hôn tuyệt đẹp hôm ấy, hoa lê nở trằng cả hai bên bờ, dưới sông, nước trong veo chầm chậm chảy.
Cố Khánh Ninh chín tuổi buộc hai bím tóc hai bên, say sưa vừa nhảy chân sáo vừa hát.
Đúng lúc cô bất cẩn nhất, một tràng tiếng gầm rú vang lên, ngay sau đó là một chiếc xe phân khối lớn gào thét chạy qua Bé gái Khánh Ninh sợ cứng cả người, hấp tấp nhảy tránh thế nào mà hụt chân ngã xuống kè bờ sống, lăn lông lốc rồi rớt tôm xuống nước lạnh cóng, không kịp hét đến tiếng thứ hai đã chìm nghỉm.
Tình thế đang lúc ngàn cân treo sợi tóc thì một chiếc xe máy khác còn hầm hố hơn phi vọt tới, giống như đang ráo riết truy đuổi chiếc xe kia.
Trên xe là một thiếu niên mặt mũi khôi ngô, ánh mắt sắc bén có thần phát hiện nước sông có điều khác thường.
Hắn nhíu mày, lập tức phanh xe khẩn cấp, khiến đuôi xe quay tít một vòng, tạo nên vết lốp mài trên mặt đường cháy sém.
Hắn dựng chân chống, vứt áo khoác, nhảy thẳng xuống dòng nước.
Lặn hụp một hồi, cuối cùng cũng mò được Cố Khánh Ninh đã tái nhợt cả mặt mũi, tóc tai xõa xượi, vớt lên bờ.
Hắn kiểm tra một lượt, thấy cô không có nguy hiểm gì mới nhảy lên xe, tiếp tục chạy.
Cổ Khánh Ninh mất hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, muốn biết người anh hùng nào vừa cứu mình nhưng hắn đã đi mất dạng, chỉ còn lại lớp bụi mờ.
mờ.
Cô nhìn quanh, thấy một bộ võ phục trắng cuộn tròn, trước ngực thêu tên Tống Thành, còn có tên trường cấp ba của hẳn.
Thế là hàng ngày, Cố Khánh Ninh sỉ tình đều chạy đến trước cổng trường chờ đợi.
Nhưng Tống Thành là loại người lạnh lùng, khi còn trẻ lại càng ngông cuồng đến tàn nhắn, không hề đáp lại Cho nên đã mười năm yêu đơn phương, Cố Khánh Ninh chưa từng cùng Tống Thành trò chuyện dù chỉ một câu.
Năm ngoái, trong một bữa tiệc, cô tình cờ gặp lại Tống Thành.
Lúc đó hắn mặc một bộ vest được cắt may tỉ mỉ, ngồi trầm tĩnh ở một góc, bàng quan nhìn xung quanh, khuôn mặt không lộ một biểu cảm nào, vẫn nguyên vẹn vẻ anh tuấn hơn người.
Cố Khánh Ninh tỉ mỉ dặm lại phấn, tim đập liên hồi, nén một trận hồi hộp, run rẩy bưng rượu đi tới.
người ta đã đứng lên bỏ đi, khiến cho Cố Khánh Ninh đứng lại trơ khấc.
Cô nghỉ hoặc không hiểu rõ.
Tống Thành chưa thấy mặt cô, nếu không, hẳn là hắn sẽ nhớ mãi không quên.
Cô có bao nhiêu là xinh đẹp, chỉ cần nhìn anh hai Cố Hạo Ninh là thấy rõ.
Suy nghĩ vừa tới đã bị tiếng gõ cửa phá vỡ.
Bên ngoài, giọng người hầu gái vang lên: “Cô chủ, chuẩn bị đến giờ ăn trưa.
Buổi chiều cô còn phải..”
“Tôi chưa muốn ăn” Cố Khánh Ninh cắt lời “Tôi nằm nghỉ một lát, dậy sẽ ăn sau”
Chờ người hầu đi khỏi, Cố Khánh Ninh mới cởi váy áo trên người mình xuống, khoác lên người bộ võ phục đã cũ mèm.
Cô lim dim mắt hưởng thụ, cảm thấy giống như Tống Thành đang hiện hữu, vòng tay ôm cô vào trong lồng ngực.
Dường như vẫn chưa đủ, cô lại lục dưới gối, lấy ra một xấp ảnh chụp.
Toàn là ảnh chụp lén, cũng có vài chiếc là cắt trên báo.
Ngón tay cô nhè nhẹ miết lên khuôn mặt tuấn tú của hẳn, tỉ mi cảm nhận.
“Tống Thành… em sẽ ngủ.
Anh nhất định phải tới với em”
‘Vừa thiếp đi không lâu, Cố Khánh Ninh quả nhiên đã mơ thấy người trong mộng.
Hẳn bước tới, cùng cô ôm ấp dây dưa đến nhữn cả người.
Tháng trước, khi nghe tin Tống Thành kết hôn, Cố Khánh Ninh từng uống thuốc ngủ tự sá Sau khi được cứu sống, cô tự mình học thuật thôi miên để giảm đau và thoát li thực tại.
Mỗi lần thực hành, chỉ cần nghĩ tới cái gì thì trong giấc mơ sẽ gặp ngay thứ đó.
Cho nên, trong giấc mơ của mình, cô có thể tùy ý phóng túng bừa bãi với người mình luôn ao ước.