Tại bệnh viện, Diệp Phong ngồi trong phòng VIP chán muốn chết.
Từ lúc Cá Ché theo bố mẹ đi học, anh cứ ngồi mãi tư thế ấy trên giường bệnh.
Hai người một lớn một nhỏ gắn bó với nhau một thời gian, tình cảm rất khăng khít.
Bây giờ bé con đi mất, trong lòng Diệp Phong hụt hãng một hồi.
Lại còn… tối hôm qua bị Ngô Minh Châu nói đến đau lòng, anh lại càng thêm chán nản.
Tần ngần suy nghĩ hồi lâu, Diệp Phong chợt nhớ ra có một việc Tống Thành yêu cầu mà anh chưa làm, đó là tìm hiểu xem Hạ Cẩm đang bày mưu tính kế gì để đối phó với con dâu.
Thế là anh nhanh chóng gọi cho cô của mình.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đúng lúc trợ lý Diệp đang lái xe đến công ty.
Nhìn thấy tên Phong sáng lên trên màn hình, trợ lý Diệp lập tức tắt máy, không thèm nghe.
Bởi lẽ cô ta thừa biết cháu trai mình gọi điện có mục đích gì.
Bảo cô ta tiết lộ kế sách của bà chủ thì khác nào kêu cô ta tự lấy dao chặt đứt tay mình.
Cho nên dứt khoát không nghe.
Nhưng Diệp Phong cũng không phải hạng người dễ bỏ cuộc.
Gọi một lần không được thì hai lần, anh cứ gọi đế khi đối phương nhức đầu, buộc phải nhấc máy mới thôi, “Muốn gì hả? Con đỉa này?” Bị quấy rầu đến phát rồ, trợ lý Diệp bùng nổ ngay khi bấm nút nhận cuộc gọi.
“Cô.
”
“Cô cái quái gì mà cô?”
Không để cho Diệp Phong mở miệng, trợ lý Diệp liên tiếp xổ một tràng: “Muốn moi tin mật từ miệng cô mày hả?
Không có cửa đâu con.
Diệp gia trên giang hồ xưa nay nổi tiếng giữ chữ trung, chữ tín.
Đã theo ai phò tá thì tuyệt đối trung thành, nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh.
Đây là gia huấn, có biết gia huấn nghĩa là gì không hả thằng cháu ngu ngốc này? Chính là lời dặn dò của cụ tổ họ Diệp truyền lại đấy”
Diệp Phong chưa nói được một lời đã ăn ngay “gia huấn” vào mặt, xấu hổ day day trán: “Cháu nào dám hỏi han nhì nhằng gì đâu.
Chỉ là nhớ ra đã lâu không gặp cô, muốn gọi điện hỏi thăm một chút thôi mà…”.
truyện kiếm hiệp hay
Trợ lý Diệp khinh bỉ cười một tiếng: “Muốn cô mày khỏe mạnh à? Dễ lắm.
Mau mau lấy vợ sinh con duy trì huyết mạch họ Diệp.
Suốt ngày đàn đúm chơi gái, cả đám anh em trong nhà đều học thói hư tật xấu của mày rỉ Đúng là trộm gà không được còn mất cả nằm gạo.
Đã không dò dóc được tin tức gì lại còn bị lên lớp, mảng mỏ một trận, Diệp Phong buồn bực nằm bịch xuống nệm, gối đầu lên tay.
Bắt mình lấy vợ sao? Tự nhiên trong đầu Diệp Phong hiện ra khuôn mặt tươi cười của Ngô Minh Châu, lại càng thêm mất mát Mấy ngày nay, bạn bè biết anh để ý đến một nữ tiểu thuyết gia suốt ngày ru rú trong nhà, lại nói năng lộn xộn, tính tình tùy tiện thì không ngừng chế giễu.
So với đám mỹ nữ chân dài vẫn vây quanh anh năm xưa đúng là nhan sắc không bằng một phần mười.
Thế nhưng anh vẫn mặc kệ.
Trong mắt người khác, Ngô Minh Châu có thể kì quặc, bừa bộn nhưng trong mắt anh, cô vẫn là cô gái tốt đẹp, có tấm lòng lương thiện, lại dũng cảm, nghĩa khí.
Hơn nữa, dáng vẻ bất chấp kia của Minh Châu vẫn ẩn bên trong nhiều nỗi niềm chua xót, giống như con nhím ra sức xù lông để bảo vệ trái tim yếu đuối bên trong.
Tiếc nỗi, người ta đối với anh lại vô tình.
Thôi, với giá trị nhan sắc đẹp trai chết người của Diệp Phong cùng phong độ ngời ngời và khối tài sản đồ sộ kia, không cần mất sức theo đuổi vẫn có gái đẹp đưa tới tận cửa.
Bên ngoài truyền tới âm thanh gõ cửa, Diệp Phong một trận kinh ngạc.
Ngô Minh Châu quay lại sao? Hôm qua lạnh nhạt với anh như thế, hôm nay lại không có Cá Chép ở đây, thế mà cô vẫn tới, chẳng phải vì anh sao?
Diệp Phong hồi hộp bấm nút mở cửa tự động, ánh mắt nhìn đăm đăm trông ngóng, đến khi nghe tiếng giày cao gót vang lên thì thất vọng tràn trề.
Ngô Minh Châu không bao giờ đi giày cao gót.
Cô lúc nào cũng mặc một kiểu quen thuộc: quần jean, giày lười.
Hiếm hoi lắm mới dùng chút son dưỡng nhàn nhạt làm cặp môi càng thêm căng mọng, nhìn mà muốn hôn.
“Anh Phong Một cô gái tay ôm bó hoa đi vào, thân hình đồng hồ cát, chân dài miên man lộ ra dưới chân váy voan ngắn cũn cỡn, lấp lánh.
Cô tiến thẳng về phía giường bệnh, cười tươi như hoa “Anh đã khỏe chưa? Nhìn xem ai tới thăm anh nè.
”
Diệp Phong nhìn cô người mẫu cực kì xinh đẹp đi tới.
Đúng, phụ nữ anh giao lưu phải là hạng giai nhân thế này trở lên mới đúng.
Theo thói quen, Diệp Phong tự mình cởi áo, quãng xuống cuối giường, lộ ra nửa thân trên cực kì rằn chắc, múi bụng rõ ràng.
Với những cuộc gặp thế này, chuyện trò thừa thãi là không cần thiết, tốt nhất đi vào chính sự luôn Mỹ nhân thấy thân thể của Diệp Phong, không nhịn nổi, lập tức ném hoa lên bàn, chạy lại, sà vào lòng anh: “Anh Phong, người ta nhớ anh muốn chết.
Anh vẫn phong độ như ngày nào.
.
”
Diệp Phong đón lấy thân thể yêu kiều, hai tay theo thói quen xoa nản mấy nơi Trong đầu anh, hình ảnh Ngô Minh Châu lẽ ra phải bị thay thế bởi cơ thể bốc lửa trước mặt mới đúng, thế nhưng khuôn mặt không son phấn, nụ cười vừa tùy tiện vừa chua xót kia lại hiện lên rõ nét hơn bao giờ hết.
Hôm qua cô giúp anh lau mình, hai gò má còn đỏ tưng bừng.
Ngoài miệng thì nói cứng nhưng thực ra tay chân lại run lẩy bẩy, cực kì khiến người ta muốn trêu chọc.
Bực thật!
Diệp Phong nhắm mắt, quyết định tập trung vào hiện thực trước mắt.
Minh Châu từ chối anh dứt khoát như vậy, anh cũng không cần nhớ nhung gì nữa.
Hai người đang hừng hực lửa tình thì cửa phòng lặng lẽ mở ra.
Sau khi trở về nhà, nghĩ đến lời nói của mình quá phũ phàng, có thể làm Diệp Phong tức giận nên sáng nay, con sâu ngủ Minh Châu cố ý đặt bốn cái đồng hồ báo thức ở bốn góc nhà để bò được dậy từ sáng sớm, nấu một nồi canh hầm bổ dưỡng đem đến giảng hòa Không ngờ lại được thấy cảnh nóng bổ mắt thế này.
Nhưng mà… không phải tên chết dẫm kia nói hắn không nhúc nhích được, nhất quyết đòi cô hầu hạ anh ta lau mình hay sao?
Thế nào mà bây giờ lại có sức lăn lộn với bạn gái như vậy?
Càng nghĩ đến việc mình bị Diệp Phong năn nỉ, ỉ ôi, tìm đủ cách vừa xin vừa ép để cô hầu hạ đủ kiểu, Ngô Minh Châu càng điên hai mắt bừng bừng phát hỏa, gần từng “A.
.
” Đột nhiên bị một tiếng gầm dọa dẫm, mỹ nữ trên người Diệp Phong hốt hoảng chui tọt vào chăn trốn.
Diệp Phong mở mắt ra, thấy Minh Châu tay xách một cái cặp lồng, hình như mang cơm cho anh thì sắc mặt biến đổi, trong lòng không nguôi áy náy.
Nhưng rất nhanh, anh đè ép cảm xúc đó lại, nghiêng đầu nhìn cô khiêu khích: “Tham gia cùng không?”
“Cùng cái mẹ nhà anh!” Ngô Minh Châu trừng mắt quái nhiên hai tay vượt khỏi tầm kiểm soát của bản thân, tự ý mở nắp cặp lồng, vung một phát, tưới đẫm canh lên bản mặt đẹp trai của Diệp Phong.
Anh còn chưa kịp hoàn hồn, cô đã xông đến, xốc chăn lên, lôi mỹ nhân kia ra ngoài.
Cô người mẫu thấy đối thủ nhan sắc tâm thường, người cũng có một mẩu thì thẳng lưng, kiêu ngạo hỏi: “Cô là ai?”
“Là tác giả viết tiểu thuyết.
” Minh Châu nh, giọng điệu mỉa mai.
“Vừa đúng lúc đến đoạn gã nam phụ xấu xa lên giường với ca ve, cho tôi nhìn một chút để lấy kinh nghiệm thực tế mà viết cho đúng nào.
Quên mất, cô tên gì? Tôi cho nhân vật tên y chang như vậy luôn.
”
“Đúng là đồ điên!” Mỹ nhân nhìn Diệp.
Phong cầu cứu nhưng anh lại không nhìn cô, chỉ chằm chằm nhìn Ngô Minh Châu, ánh mắt phức tạp, nước canh chảy trên mặt còn không buồn lau đi.
“Hừ!” Biết mình yếu thế, mỹ nhân đành vội vã mặc quần áo chạy mất.
Ngô Minh Châu cũng theo đó mất hút luôn, bỏ lại Diệp Phong ngẩn ngơ, không biết nghĩ đến cái gì liền đấm một nhát lên nệm.
Sao anh lại thấy dáng vẻ lúc Minh Châu chạy đi có gì đó đau lòng nhỉ? Cô như vậy, anh cũng chẳng lấy gì làm dễ chịu.
Diệp Phong không nghĩ ngợi thêm nữa, liền với tay lấy điện thoại gọi cho Minh Châu.
Mấy lần cô không nhấc máy, anh đành phải nhắn tin: “Chúng ta cần nói chuyện.
”
Chờ nửa ngày sốt ruột mà không một lời hồi đáp, Diệp Phong đổi chiến thuật, nhắn cái tin thứ hai: “Tôi bị canh nóng của cô làm bỏng mặt, mất cả đẹp trai rồi.
Cô phải bồi thường, ít nhất đến lau mặt cho tôi”
Kết quả vẫn là sự im lặng.
Diệp Phong phải tự mình lấy khăn lông treo gần đó mà chùi sạch vết nước cùng dầu mỡ.
Một ý nghĩ chợt lóe lên, anh nhắn thêm cái tin cuối cùng: “Nếu em thích tôi, hãy cho tôi một cơ hội”
Thích sao?
Ngô Minh Châu ngồi ở hồ nước, nơi lần trước Vũ Như ngã xuống, nhìn chăm chăm tin nhắn, tim đập thình thịch.
Loại đàn ông đẹp trai như hoa nhưng phong lưu, chơi bời như thế mà cô thích được sao?
.