Bữa cơm này mỗi người một tâm trạng,
cuối cùng lúc Hàn Mai Linh rời đi, Thẩm
Cửu đi tiễn cô ấy, lại phát hiện cảm xúc
của cô ấy dường như rất thấp, liền hỏi:
“Sao thế?”
Nghe thế, Hàn Mai Linh cúi đầu như suy
nghĩ cái gì đó, không nghe thấy lời của cô.
Thẩm Cửu dừng chân lại: “Mai Linh?”
Lúc này Hàn Mai Linh mới hồi phục tỉnh
thần lại, sau khi chống lại ánh mắt ân cần
của Thẩm Cửu cô ấy mới xấu hổ cười
cười: “Ngại quá Cửu Cửu, vừa rồi mình
đang nghĩ chuyện khác, cho nên không
nghe thấy, cậu nói gì với mình thế?”
“Cậu làm sao vậy?” Thẩm Cửu lo lắng
hỏi thăm.
Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Hàn Mai Linh cố gượng ra một nụ cười
với Dạ Âu Thần rất thân mật sao?”
Thẩm Cửu cảm thấy câu hỏi này có
chút kỳ quái, nhíu mi, Hàn Mai Linh vội
vàng giải thích nói: “Mình chỉ hỏi hỏi,
không có ý gì khác đâu.”
Thẩm Cửu không nói, yên tĩnh nhìn cô ấy.
Ánh mắt này làm cho Hàn Mai Linh có
chút hoảng hốt: “Cái đó..Cửu Cửu, mình
thật sự không có ý gì khác, chỉ quan tâm
cậu mà thôi, nếu như không còn chuyện
gì khác thì mình đi trước đây.”
“Được, vậy cậu lái xe cẩn thận một chút.”
Sau khi tiễn Hàn Mai Linh đi, Thẩm Cửu
mang theo tâm tình phức tạp về phòng,
lúc mở cửa phòng nhớ lại dáng vẻ vừa rồi
của Hàn Mai Linh, trong lòng cô thở dài,
Mai Linh giống như thật sự vì cô…mà hết
lòng rồi.
Có một người bạn như vậy, thật sự là
may mắn cả đời của cô.
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu mỉm cười, sau
đó đẩy cửa ra đi vào.
Sau khi vào phòng, Thẩm Cửu bất ngờ
bắt gặp đôi mắt sâu đen tỉnh táo của Dạ
Âu Thần, vì vậy động tác đóng cửa của
Thẩm Cửu hơi dừng lại, rồi mới đóng cửa
lại, bởi vì tiếp xúc trên bàn cơm.
Cho nên Thẩm Cứu cảm thấy quan hệ
giữa cô và Dạ Âu Thần có chút thay đổi,
nhìn thấy trong phòng chỉ có một mình
anh, cô cắn môi dưới đi đến bên cạnh,
đứng phía sau đầy xe lăn cho anh.
“Lang, Lang An đâu?”
Dạ Âu Thần lạnh lùng ngồi đó, giọng nói
sắc bén.
“Cô, đến cùng cô nghĩ cái gì?”
Nghe thế, động tác của Thẩm Cửu hơi
dừng lại, mờ mịt nhìn gáy Dạ Âu Thần.
Có ý tứ gì?
“Tự tiện đưa bạn của cô đến nhà họ
Dạ.”
Lúc này Thẩm Cửu mới hiểu được ý của
anh, môi của bữu ra, giải thích nói: “Tôi chỉ
đưa cô ấy đến làm khách, nếu như anh
không thích, lần sau tôi…”
“Lần sau?” Dạ Âu Thần rồi đột nhiên
cười lạnh một tiếng: “Cô nghĩ nhà họ Dạ
muốn đến thì đến?”
Thẩm Cửu cắn môi dưới: “Tôi thật sự
không cố ý, hôm nay là vì…”
Vừa nói ra, Dạ Âu Thần vẫn luôn ngồi
chưa từng động đột nhiên đưa tay ra nắm
lấy cổ tay mảnh gầy của cô. Thẩm Cửu
trừng lớn mắt, chưa kịp phản ứng đã bị Dạ
Âu Thần túm lấy, sau đó ngã lên trên đùi
anh.
Thân hình Dạ Âu Thần cao to, Thẩm
Cửu mảnh mai, sau khi ngã lên trên đùi
anh, cũng cảm thấy bàn tay lớn của Dạ Âu
Thần đưa đến, giam cầm cơ thể nhỏ nhắn
của cô trong lòng.
Đồng tử Thẩm Cửu run rầy.
Cằm bị nắm lấy, hơi thở đàn ông mạnh
mẽ kế bên, bao vây cô lại.
Thẩm Cửu nhìn khuôn mặt tuấn tú của
Dạ Âu Thần trước mắt mình dần dần
phóng to, không chờ cô kịp phản ứng, môi
mỏng của Dạ Âu Thần đã phủ lên.
Thẩm Cửu cảm thấy não chết máy một
lúc, cơ thể hơi hơi run rầy.
Anh..vừa hôn cô sao
Đây xem như là hôn sao?
Môi của người đàn ông lạnh như băng,
lại có chút thô ráp, dán lên môi của cô,
Thẩm Cửu lập tức trừng to mắt.
Thẩm Cửu căng thẳng không biết làm
gì, nắm lấy cổ áo Dạ Âu Thần, đầu bị ép
ngẩng lên.
Thẩm Cửu không tự chủ nhắm mắt lại.
Trí nhớ của Thẩm Cửu giống như nhớ
đến trong đêm mưa hơn một tháng trước,
người đàn ông không thấy rõ mặt kia.
Vì sao? Hơi thở giống nhau như vậy,
chẳng lẽ, bọn họ cùng một người sao?
Không đúng, bọn họ không phải là một
người…
Nhưng vì sao cô lại luôn vào lúc Dạ Âu
Thần hôn cô, liên tưởng đến người đàn
ông kia, chẳng lẽ là bởi vì …trước kia Lâm
Tuấn chưa từng hôn cô sao?
Trong lúc tâm trạng hỗn loạn –
Thẩm Cửu nghe thấy Dạ Âu Thần dùng
giọng điệu trào phúng hỏi cô.
“Có phải là cảm thấy năng lực của mình
không đủ để dụ dỗ tôi, nên gọi bạn bè của
cô cùng lên?”
Nghe xong, Thẩm Cửu có chút mơ hồ,
anh đang nói cái gì?
Giọng nói Dạ Âu Thần trầm thấp, giống
như rượu ngon trân quý nhiều năm lướt
qua cổ, ngọt thuần say lòng người.
Một lúc sau, Thẩm Cửu mới bỗng nhiên
hiểu được ý của anh là gì, ánh mắt thể
hiện vẻ bị nhục nhã. Thẩm Cửu đưa tay
muốn đầy anh ra, lại bị Dạ Âu Thần ôm
càng chặt hơn.
“Sao thế? Không tự mình thử qua, đã
đưa bạn lên rồi, hỏi qua ý kiến của tôi
chưa?”
“Ưm… Buông ra!” Thẩm Cửu tức giận
đưa tay ngăn anh lại, vì phẫn nộ cho nên
ánh mắt cô có lửa, mang theo ánh sáng
say lòng người, đôi môi sưng đỏ lại quật
cường: “Anh không nên nghĩ lòng người
xấu xa, Mai Linh chỉ là đến làm khách thôi,
không giống như anh nghĩ đâu!”
“Thật sao?” Dạ Âu Thần khẽ cười ra
tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
“Cô xác định cô ta chỉ đến làm khách,
mà không phải là có mưu đồ làm loạn với
tôi?”
Thẩm Cửu trừng to mắt, không thể tin
nhìn người đàn ông gần trong gang tấc,
tươi cười ác liệt.
“Sao có thể? Mai Linh không thể có
mưu đồ làm loạn với anh được!”
Thẩm Cửu cắn môi dưới giải thích.
“A, cô xác định cô ta thật sự không có
mưu đồ làm loạn với tôi? Hay là nói, cô
cảm thấy chồng cũng có thể chắp tay
nhường người ta?”
Lời này của anh là có ý gì ?
Cái gì gọi là chồng cũng có thể chắp tay
nhường người ta.
Không sai, thật sự cô và anh là vợ
chồng, nhưng mà…hôn sự này không phải
không được thừa nhận sao? Bây giờ anh
lại nói những lời này, đến cùng là nghĩ thế
nào? Thẩm Cửu phát hiện tim mình đập
vô cùng nhanh, lại cảm thấy con ngươi Dạ
Âu Thần quá sâu, đen kịt đến mức không
thấy được tâm trạng của anh, cắn môi
dưới.