CHƯƠNG 42: TỰ LOẠN TRẬN CƯỚC
Thẩm Cửu bước cực nhanh chạy ra khỏi
phòng, ngay cả giày cũng không kịp
mang, đã tìm được người giúp việc nữ vừa
rồi: “Chào cô.”
Đối mặt với người giúp việc nữ, Thẩm
Cửu cảm thấy hơi sợ hãi, bởi vì cô biết
người giúp việc nữ nhà họ Dạ đều coi
thường mình, cũng không biết có thể lấy
lại được cài áo trở về hay không.
Vốn Thẩm Cửu đã chuẩn bị trước sẽ bị
người giúp việc nữ châm chọc móc mia,
nhưng không ngờ sau khi người giúp việc
nữ kia nhìn thấy cô lại biến sắc mặt lui về
sau một bước, sau đó tôn kính gọi cô một
tiếng: “Mợ hai.”
Thẩm Cửu sững sờ, đây là chuyện gì vậy?
Thẩm Cửu dừng một chút, sau đó khẽ
gật đầu. Mặc dù không rõ sự thay đổi này
là vì đâu nhưng trước mắt những thứ này
đều không quan trọng, quan trọng nhất
chính là tìm về chiếc cài áo kia.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu mở miệng hỏi
thăm: “Vừa rồi tôi thấy cô quét dọn căn
phòng này, cô có nhặt được một chiếc cài
áo nào hay không?”
Nghe xong, người giúp việc nữ lập tức
phản ứng lại: “Mợ hai đang muốn tìm một
chiếc cài áo màu vàng đúng không? Tôi
còn cứ nghĩ đó là của cậu hai cơ.”
“Không phải!” Thẩm Cửu phản ứng hơi
dữ dội một chút: “Đó là của tôi, cài áo đâu
rồi?”
“Này…” Người giúp việc nữ hơi biến sắc
mặt, hơi hé môi ra nói: “Thật xin lỗi mợ
hai, tôi tưởng rằng chiếc cài áo đó là của
cậu hai, cho nên… Tôi bảo Tiểu Vũ đi hỏi
giúp tôi một chút.”
Thẩm Cửu nghe xong, trái tim suýt chút
nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, sắc mặt cô
trở nên khó coi: “Không phải Dạ Âu Thần
còn chưa về à? Các người đi đâu để hỏi chủ:
“Là như thế này thưa mợ hai, bởi vì bây
giờ tôi sắp tan ca, buổi tối là do Tiểu Vũ
trực ban, cho nên tôi mới đem cài áo giao
cho cô ấy để tối nay lúc nào Cậu Dạ trở về
giúp tôi hỏi một chút. Mợ hai, nếu chiếc
cài áo kia là của ngài thì tôi sẽ đi lấy về
cho ngài.”
Trong lòng Thẩm Cửu rất khó chịu, cô
thật sự rất lo lắng người giúp việc nữ tên
là Tiểu Vũ kia sẽ cầm cài áo trực tiếp đi
tìm Dạ Âu Thần, cho nên cô quyết định tự
mình đi sẽ yên tâm hơn.
“Không cần đâu, cô nói cho tôi biết bây
giờ Tiểu Vũ đang ở đâu, tôi tự mình đi hỏi
là được.”
Người giúp việc nữ thấy sắc mặt của cô
khá nghiêm túc, cần thận từng li từng tí
mở miệng nói: “Để tôi đưa mợ hai đi.”
“Được.”
Dưới sự dẫn dắt của người giúp việc nữ,
Thẩm Cửu mới biết Tiểu Vũ lại đi ra ngoài
mất rồi.
Lúc biết Tiểu Vũ đã đi ra ngoài, sắc mặt
Thẩm Cửu càng khó coi hơn dọa cho
người giúp việc nữ sợ hãi, há miệng run
rầy nói: “Mợ, mợ hai, thật sự xin lỗi! Tôi
không biết chiếc cài áo kia là của ngài,
nếu tôi biết là của ngài thì chắc chắn tôi
đã đưa cho ngài rồi chứ không giao cho
Tiểu Vũ!”
“Rõ ràng cô đã nhìn thấy tôi cầm nó, tôi
là người bên gối của anh ấy nhưng cô lại
không đưa cài áo cho tôi mà ngược lại lại
giao cho…” Thẩm Cửu thực sự đã tức
giận, bởi vì lúc ấy rõ ràng cô ta đã nhìn
thấy mình cầm nó rồi, biết cô ở đó rồi, trực
tiếp đưa cài áo cho cô không được sao?
Thẩm Cửu thật sự không nhịn được
muốn nổi giận.
“Mợ hai, nhưng đó là cài áo của đàn
ông mà, hơn nữa… Tôi phát hiện ra nó ở
dưới giường của cậu hai nên tôi mới cho
rằng đó là của cậu hai.”
Nghe xong, Thẩm Cửu nheo mắt lại,
đúng vậy, suýt chút nữa thì cô đã quên
mất, chiếc cài áo kia là của nam, cô khẩn
trương như vậy sẽ khiến cho người ta nhìn
ra đầu mối. Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu đè
xuống cảm xúc cuồn cuộn trong lòng,
thấp giọng nói: “Chiếc cài áo đó là tôi mua
tặng cho ba tôi, đối với tôi mà nói thì nó
thật sự rất quan trọng, phiền cô giúp tôi
liên lạc với Tiểu Vũ được không, giúp tôi
lấy nó về?”
Người giúp việc nữ gật đầu: “Mợ hai, tôi
biết rồi, để tôi liên lạc với cô ấy.”
Sau đó cô ta đi gọi điện thoại, chỉ còn
lại một mình Thẩm Cửu đứng ở đó.
Mặc dù trong lòng cô đang rất lo lắng,
nhưng lại không dám biểu hiện ra bên
ngoài.
Đợi gần hai phút, người giúp việc nữ nói
chuyện điện thoại xong trở về: “Tiểu Vũ ra
ngoài đi mua sắm, mợ hai về phòng trước
đi, khoảng một tiếng nữa cô ấy mới về, tôi
đã bảo cô ấy tối nay mang qua cho mợ hai
rồi.”
Một tiếng nữa? Sao có thể được? Một
tiếng nữa thì Dạ Âu Thần cũng quay về
rồi, lúc đó Tiểu Vũ đưa qua không phải sẽ
bị anh phát hiện à? Thẩm Cửu nghĩ nghĩ,
nhỏ giọng hỏi: “Cái kia… Cô ấy mang cài
áo theo người à?”
“Vâng.”
Thật sự là hỏng bét rồi.
“Mợ hai, tôi hiểu tâm tình của ngài, tôi
sẽ đích thân ở đây chờ, lúc nào Tiểu Vũ
trở về tôi sẽ lấy lại chiếc cài áo đó rồi thích
thân mang tới cho ngài được không?”
Cũng không còn cách nào khác, Thẩm
Cửu cắn môi gật đầu: “Một tiếng sau tôi
lại tới tìm cô.”
Sau khi về đến phòng, Thẩm Cửu
không nhịn được gửi tin nhắn cho Hàn
Mai Linh, Hàn Mai Linh lập tức gọi điện
thoại tới hỏi thăm từ đầu đến cuối, sau đó
không nhịn được mắng cô một câu: “Cậu
thật sự là quá ngu ngốc rồi, dù gì thì hai
người giúp việc nữ kia cũng là người của
nhà họ Dạ, cậu biểu hiện khác thường
như vậy chắc chắn người ta sẽ nghi ngờ.”
Thẩm Cửu cắn môi nói: “Vừa rồi tớ hơi
hoảng hốt cho nên không giữ được bình
tính!”
“Cậu sợ cái gì chứ? Dù thế nào thì cậu
cũng là mợ hai của nhà họ Dạ, trách cứ
các cô vài câu cho dù các cô ấy có thế
nào cũng không dám làm gì cậu, cậu tự
loạn trận cước như vậy sẽ chỉ khiến cho
người ta nhìn ra manh mối thôi.”
Hàn Mai Linh ở bên kia thở dài một hơi:
“Để chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, tớ
nhất định phải lấy lại được chiếc cài áo kia
trước khi người giúp việc nữ kia trở về,
cậu biết được thông tin gì thì mau nói hết
cho tớ đi.”
Thẩm Cửu: “Có được không? Thông tin
mà tớ biết cũng không nhiều.”
“Cậu không nên coi thường nhà họ
Hàn, anh tớ có đủ năng lực làm chuyện
này, cậu đợi tin tức của tớ.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Cửu nắm
chặt điện thoại ngơ ngác ngồi ở trên
giường.
Một lát sau, Dạ Âu Thần trở về, Lang An
đẩy anh vào, có lẽ Thẩm Cửu do thấp
thỏm không yên nên vừa nhìn thấy Dạ Âu
Thần bật dậy, sau đó bứt rứt bất an nhìn
anh.
Thẩm Cửu là người có cái gì đều hiện
hết trên mặt, không giấu được tâm sự.
Điểm này trong thời gian ở cùng với
nhau Dạ Âu Thần đã phát hiện ra, thấy cô
đứng dậy khẩn trương nhìn mình chằm
chằm, còn liên tục nhìn điện thoại, ánh
mắt né tránh, nhìn qua biết đã làm việc gì
trái với lương tâm rồi.
Ánh mắt Dạ Âu Thần khẽ đảo: “Cậu đi
về trước đi.”
Lang An dừng một chút, sau đó nhìn về
phía Thẩm Cửu: “Vậy tôi đi trước, có
chuyện gì Cậu Dạ cứ gọi điện thoại cho tôi.
Thẩm Cửu sợ nhất chính là phải ở
chung một mái nhà với Dạ Âu Thần, đối
mặt với ánh mắt lạnh lẽo có thể nhìn thấu
tất cả kia của Dạ Âu Thần, cô luôn luôn
không biết nên làm như thế nào, tay cũng
không biết nên để chỗ nào.
Điện thoại rung lên một cái, rõ ràng có
tin nhắn đến nhưng Thẩm Cửu vẫn đứng
im ở đó chưa hề đụng tới.
Dạ Âu Thần chuyển động xe lăn, chậm
rãi tới gần chỗ cô.
Thẩm Cửu siết chặt điện thoại, vô thức
trừng to mắt.