Chương 2293:
Uất Trì Diệc Thù có thể cảm nhận rõ ràng là cô gái bé nhỏ này đang gồng mình để xa lánh cậu. Bởi vậy Uất Trì Diệc Thù nghỉ ngờ rằng có người đã nói bậy bạ gì đó trước mặt của Đường Viên Viên rồi.
“Không, không có” Đường Viên Viên phủ nhận, cô bé định đứng dậy bỏ đi thì bị Uất Trì Diệc Thù kéo trở lại. Đại khái là do vội vàng nên cả người của Đường Viên Viên đều té vào lòng ngực của Uất Trì Diệc Thù, tất cả những hơi thở này đều thuộc về cậu.
Thật quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ.
Tuy rằng trước đây hai người ở chung với nhau, Đường Viên Viên đã rất quen thuộc với hơi thở đó giống như không có gì ngăn cách. Nhưng hôm nay cũng giống như vậy nhưng Đường Viên Viên lại cảm thấy xa lạ vô cùng, thậm chí trái tim của cô bé còn đập nhanh hơn bình thường.
Cô bé muốn chạy trốn.
“Anh à, anh buông em ra đi” Đường Viên Viên đỏ mặt giãy giua.
Uất Trì Diệc Thù cũng cảm thấy sự khác thường của cô gái bé nhỏ nên hơi thả lỏng một chút rồi để cô bé ngồi trên ghế sô pha: “Vậy em phải nói rõ là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải có người đã nói gì đó trước mặt của em không?”
Hiện tại cậu chỉ quan tâm một việc, đó là có phải đã có ai đó nói năng bậy bạ trước mặt của Đường Viên Viên hay không.
Có phải cái tên miệng rộng Chung Sở Phong kia nhân cơ hội được nghỉ lại một mình đi tìm Đường Viên Viên không nhỉ?
Nghĩ vậy nên cậu lại hỏi thêm một câu: “Mấy ngày nghỉ này Chung Sở Phong có đến tìm em không?”
“Chuyện này và anh Sở Phong có quan hệ gì chứ?” Đường ‘Viên Viên không hiểu lắm nhưng chỉ cúi đầu nhìn chăm chằm vào cổ tay của cánh tay vừa bị kéo lại lúc nãy. Làn da của cô bé trắng nõn lại mỏng manh nên chỉ cần kéo nhẹ như vậy thôi liền xuất hiện một vết hồng nhạt trên cổ tay rồi.
“Không liên quan gì hết” Uất Trì Diệc Thù thản nhiên nói: “Chỉ là hỏi đại vậy thôi”
“ờ”
Đường Viên Viên lại không nói gì nữa. Uất Trì Diệc Thù bị dáng vẻ như vậy của cô bé làm cho đau đầu nên cậu nheo.
mắt lại nhìn chằm chằm vào cái ót của Đường Viên Viên rồi quyết định hỏi thẳng vào vấn đề: “Gần đây anh thấy em giống như cố ý xa lánh anh phải không?”
Đường Viên Viên không ngờ cậu lại hỏi thẳng như vậy nên bỗng chốc ngẩng đầu lên: “Không có, tại sao em lại làm như vậy chứ. Anh à, anh suy nghĩ quá nhiều rồi đó”
“Không có sao?” Nhìn thấy biểu hiện của cô gái nhỏ thì Uất Trì Diệc Thù cũng nghỉ ngờ, chẳng lẽ là cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi sao?
Nhưng cũng chỉ vì sau khi cậu nghe được những lời nói vô lý kia từ Chung Sở Phong nên nghĩ có rất nhiều chuyện sẽ khiến Đường Viên Viên bị rối loạn tâm trí.
Nói không chừng lần này cũng vậy. Nếu không phải có những lời nói bậy bạ kia thì sao cậu lại cảm nhận được là cô gái bé nhỏ này đang cố ý xa lánh cậu chứ? Mong là không phải như vậy.
“Thật sự không có anh à. Hơn nữa không phải trước đây anh đã từng nói với em rồi mà, đó là nam nữ khác biệt. Bây giờ Viên Viên cũng đã lớn rồi”
Nghe vậy thì Uất Trì Diệc Thù sửng sốt một lát rồi sau đó mới nở nụ cười: “Đúng vậy, em đã lớn rồi. Không còn là nhóc con như trước đây nữa”
Dù sao cũng đã lên lớp mười rồi, qua học kỳ sau thì lại lên lớp mười một rồi. Cô bé có vô lo vô nghĩ mà trưởng thành thì cũng hiểu được nam nữ có sự khác biệt nên không muốn tiếp xúc nhiều với người anh trai này thì cũng bình thường thôi mà.
Nói như vậy thì Uất Trì Diệc Thù xem như đã hiểu.
“Được, vậy là do anh trai nghĩ nhiều rồi. Vậy còn đi trượt tuyết nữa hay không?”