Chương 2122:
“Sao vậy?” Hàn Thanh buồn cười hỏi cô.
“Sau này em sẽ sưởi ấm cho anh, em và con nhất định sẽ ở bên cạnh anh, em muốn sống tới đầu bạc răng long với anh.”
Hàn Thanh không ngờ mình kể lại chuyện cũ sẽ được nghe thấy một câu bày tỏ tình cảm đầy chân thành này của cô, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.
Thật ra, kể từ sau khi ở bên cô, Hàn Thanh đã không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa.
Trước đây, ngoại trừ đối xử dịu dàng với em gái mình ra thì những lúc khác, anh ấy đều tỉnh táo tới mức không giống người bình thường.
Hiện tại trái tim anh đã được sưởi ấm và sống giống như một con người.
“Em nói rồi đấy nhé, không được nuốt lời đâu đấy, nếu không…”
Hàn Thanh ngừng lại một chút, giọng điệu trầm thấp lại vang lên bên tai Tiểu Nhan: “Dù có phải đuổi tới tận âm tào địa phủ thì anh cũng sẽ không buông tha cho em đâu”
Bởi vì hai đứa bé vẫn còn nhỏ, Tiểu Nhan ở nhà một mình rất nhàm chán nên Hàn Minh Thư sẽ thường xuyên dẫn Giá Đỗ Nhỏ tới, tám tháng đã trôi qua, Giá Đỗ Nhỏ trông càng xinh đẹp hơn trước, đôi mắt cực kỳ giống Hàn Minh Thư, hơn nữa cô bé còn gọi cô là mợ, chỉ là vẫn hơi khó gọi, chưa nói rõ được, đây là kết quả của những lần Tiểu Nhan dạy cô bé.
Dáng vẻ cô nhóc trông rất thông minh, đôi mắt trong veo như nước, như biết nói chuyện, nhưng đấy là khi cô bé không cười, nếu mà cười lên thì dáng vẻ này sẽ hoàn toàn biến mất.
Bởi vì nụ cười của cô bé có chút ngớ ngẩn, nhưng cô bé lại rất thích cười.
Nhìn thấy Minh Thư, Tiểu Nhan bèn nghĩ tới những lời mà Hàn Minh Thư nói với cô, nghĩ tới chuyện Hàn Thanh và Minh Thư không phải anh em cùng cha cùng mẹ.
Mặc dù nghĩ tới chuyện đó, nhưng cô vẫn không nói gì.
“Mợ, cháu và mẹ cùng Giá Đỗ tới thăm mợ đây”
Đậu Nành đã cao lớn hơn năm ngoái rất nhiều, như sắp biến thành người lớn rồi vậy, dáng người cao, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò, không có chút thịt nào.
Tiểu Nhan cúi người xuống, giơ tay nhéo nhéo mặt cậu bé.
“Đậu Nành, sao cháu chỉ dài người mà không có thêm tí thịt nào vậy?”
Nghe thấy cô nói thế, Đậu Nành lộ ra vẻ mặt ai oán, khẽ quở trách: “Chẳng phải là do sau khi trở thành mợ thì dì Tiểu Nhan không thèm đếm xỉa tới Đậu Nành nữa à”
Trước đây Tiểu Nhan rất cưng chiều Đậu Nành, cậu bé cũng rất thích ăn những món mà cô ấy nấu, thế nhưng kể từ khi cô ấy mang thai, Đậu Nành không còn được ăn đồ cô ấy nấu nữa.
Ban đầu Đậu Nành cứ tưởng cô thành mợ của mình rồi thì ngày nào cũng được gặp Tiểu Nhan, mỗi ngày ăn cơm cô ấy nấu, ai ngờ mọi chuyện lại không giống như suy nghĩ của cậu bé.
Mẹ cũng bị người ba xấu xa của cậu bé độc chiếm, lúc ba không chiếm giữ mẹ thì cũng là Giá Đỗ Nhỏ, nhưng Giá Đỗ là em gái của mình, người làm anh trai như cậu bé nên yêu chiều cô bé, nên Đậu Nành sẽ không so đo với Giá Đỗ.
Nhưng! Người ba xấu xa kia, đúng là xấu xa! Chiếm giữ mẹ giống như mẹ chỉ là của một mình ổng vậy.
Đậu Nành vô cùng không phục Dạ Âu Thần.
“Ôi” Tiểu Nhan không nhịn được mà giơ tay xoa đầu Đậu Nành, vò rối tóc cậu bé: “Coi cháu giận dõi kìa, vậy hôm nay mợ sẽ làm đồ ăn ngon cho cháu nhé?”
Đậu Nành khẽ hừ một cái rồi nghiêng đầu đi.
“Được rồi, đừng tức giận nữa, lúc trước mợ mang thai nên không để ý tới cháu, nhưng mợ cũng không quên Đậu Nành đâu nha, ngày nào mợ cũng nhớ cháu lắm đó, giờ mợ rảnh rỗi rồi, sau này cháu muốn gặp mợ thì cứ tới đây, chuyển tới đây ở luôn cũng được”
“Được rồi” Hàn Minh Thư chọc chọc sau lưng Đậu Nành: “Con mấy tuổi rồi mà còn quấy rầy mợ thế hả? Con không biết phụ nữ mang thai rất vất vả à? Lúc mẹ mang thai con cũng mệt mỏi lắm đấy”