Chương 1849:
Tại sao anh ta lại ở đây?
Với lại sao anh ta lại biết mình ngồi chuyến xe lửa này? Rõ ràng cô chỉ tùy tiện mua vé, làm sao…
Hàn Thanh dùng vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nói: “Xin lỗi cô ấy đi.”
“Xin lỗi? Dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi cô ta? Rõ ràng là cô ta rủa cháu trai tôi trước, ôi…”
Bác gái còn chưa nói xong thì lại hét lên một tiếng rất thảm, sắc mặt rất khó coi, bà ta lập tức kêu trời trách đất: “Mọi người mau đến mà xem, ở đây có người coi khinh người già này, ai đó mau giúp tôi với?”
Những người chứng kiến sự việc đều cảm thấy sợ hãi, nên giả bộ như không nhìn thấy.
Mà bác gái càng lớn tiếng, sức lực trên tay của Hàn Thanh càng mạnh, một lát sau, bác gái đã phất cờ trắng đầu hàng: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin cậu giơ cao đánh khẽ, mau buông tay tôi ra đi.”
Hàn Thanh mặt lạnh như tiền: “Xin lỗi.”
Bác gái nhìn về phía Tiểu Nhan: “Cô gái, là lỗi của tôi, cháu của tôi không nên ném vỏ hạt dưa vào người của cô, tôi cũng không nên mắng cô, càng không nên bóp tay cô, cô mau bảo bạn trai cô dừng tay đi.”
Tiểu Nhan hơi ngạc nhiên, cô còn đang suy nghĩ vì sao Hàn Thanh lại xuất hiện ở chỗ này, lúc bác gái nói xin lỗi cô, Tiểu Nhan mới hồi phục tinh thần, sau đó quay đầu sang chỗ khác.
“Anh ta không phải bạn trai tôi, không liên quan gì đến tôi.”
Sau đó ngồi xuống.
Bác gái: “…”
“Này cô gái, đây rõ ràng là bạn trai cô mà? Nếu như cậu ta không phải bạn trai cô thì tại sao cậu ta lại ra mặt thay cô chứ? Cô mau mau bảo bạn trai cô ngừng tay đi, cái tay già này của tôi… Nếu cứ tiếp tục như vậy, bệnh tim của tôi sẽ tái phát mất.”
Tiểu Nhan không muốn trả lời, người ác sẽ có người ác trị, cơn đau này đều là do bà ta tự mình chuốc lấy.
Chỉ là, không chờ cô kịp phản ứng lại, Hàn Thanh đã buông lỏng tay ra, sau đó tiến đến cầm lấy cổ tay của Tiểu Nhan.
“Đi theo anh.”
Tiểu Nhan nghe vậy, khẽ nhíu mày: “Xin hỏi anh là ai? Làm ơn đừng đụng vào tôi.”
Hàn Thanh cau mày: “Nhan Nhan, đừng ngồi ở đây”
Tiểu Nhan vô ý thức trả lời một câu: “Tôi thích ngồi chỗ nào thì sẽ ngồi chỗ đó, không mượn anh xen vào.”
Người xung quanh đều chứng kiến được cảnh tượng kịch tính này.
Bọn họ không ngờ bạn trai Tiểu Nhan lại chạy đến, sau đó làm bác gái sợ hãi đến mức không dám phát ra tiếng.
Thậm chí lúc nhìn thấy Hàn Thanh muốn đưa Tiểu Nhan đi, bà ta cũng tranh thủ mang theo cháu trai đứng lên: “Cậu trai trẻ này, mời ngồi, mời ngồi.”
Đám người: “…”
Quả nhiên ác nhân tự có ác nhân trị là một đạo lý không bao giờ sai.
Hàn Thanh cũng không ngồi xuống, mà đi đến bên cạnh Tiểu Nhan: “Em tự đi, hay là anh ôm em đi?”
Nghe thế, Tiểu Nhan trừng to mắt, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi muốn chia tay với anh, càng không muốn đi cùng anh, anh còn đi theo tôi đến đây làm gì?”
“Anh không đồng ý.”
“Cái gì?”