Sau khi Tiểu Nhan chạy lên lầu liền khóa trái cửa, nhốt mình trong phòng, rốt cuộc cũng có thể hắt ra, tim cô ấy không ngừng đập thình thịch, không nghĩ đến chuyện bản thân chỉ tùy tiện đến một hiệu thuốc mua đồ lại có thể gặp Lâm Hứa Chính.
Nếu là người khác thì không sao, nhưng người đó lại chính là Lâm Hứa Chính!
Lâm Hứa Chính là bạn của Hàn Thanh, hơn nữa quan hệ của hai người đó cũng không đến nỗi tệ!
Cũng không biết rốt cuộc anh ta có nhận ra cô ấy không, liệu anh ta có đi đến trước mặt Hàn Thanh mà nói bậy bạ gì không nữa? Tiểu Nhan sắp phát điên!
Cô ấy cũng quá liều lĩnh, càng gấp gáp càng khiến cho mọi chuyện trở nên sai. Tiểu Nhan kêu to một tiếng, sau đó nằm gục xuống bàn, ánh mắt thất thần nhìn về phía trước, làm sao bây giờ, bây giờ phải làm sao? Rốt cuộc anh ta có nhận ra cô ấy không? Như thế nào lại có chuyện tình cờ như vậy? Cô ấy chỉ đến hiệu thuốc, vậy mà Lâm Hứa Chính cũng đến đó, hai người còn va vào nhau.
Hơn nữa, thứ cô ấy muốn mua cuối cùng lại không mang đi, thật là…
Mà dưới lầu, Lâm Hứa Chính đã đến, anh ta dừng xe bên lề đường, sai đó mang theo đồ vật kia bước vào trong quán, La Tuệ Mỹ vừa nhìn thấy anh ta liền cảm thấy hưng phấn.
“Giám đốc Chính đến đấy à? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thế?” Một câu giám đốc Chính khiến cho Hứa Chính vô cùng ngượng ngùng, anh ta xấu hổ đưa tay lên xoa xoa cái mũi, sau đó nói: “Dì à, dì cứ gọi cháu là Hứa Chính là được rồi.”
Lâm Hứa Chính là bạn bè tốt của Hàn Thanh, quan hệ của hai người vô cùng thân thiết, nếu như Hàn Thanh cùng Tiểu Nhan có thể đến được với nhau, anh ta cũng cảm thấy vui mừng thay cho Tiểu Nhan.
Tuy rằng Hàn Thanh hơn Tiểu Nhan khá nhiều tuổi.
“Hứa Chính?” La Tuệ Mỹ đảo cặp mắt như hạt châu của mình nói: “Sao có thể chứ? Cháu chính là…”
“Dì cứ gọi cháu là Hứa Chính đi, dì là người bề trên, nếu cứ gọi cháu là tổng giám đốc Chính, cháu thật sự không dám nhận.”
“Như vậy cũng được. Hôm nay tới đây cháu muốn ăn gì? Con bé Tiểu Nhan kia vừa về đã vội chạy lên lầu rồi, để dì gọi con bé xuống.”
Nói xong, La Tuệ Mỹ ngửa đầu lên trần gọi Tiểu Nhan “Tiểu Nhan, nhanh xuống dưới lầu đi, có việc gấp, tổng giám đốc Chính đến đây!”
Tiểu Nhan đang nằm bò trên bàn nghe thấy vậy liền bật người ngồi thẳng dậy giống như bị tiếng nói làm cho giật mình.
Lâm Hứa Chính đến đây?
Sao anh ta lại đến đây? Chẳng lẽ đã nhận ra cô ấy cho nên cố ý đến đây? Tay chân Tiểu Nhan luống cuống, mau mải đứng dậy, không biết phải làm như thế nào mới tốt, nhưng Tiểu Nhan nhận ra một điều, lúc cô ấy chạy trốn, Lâm Hứa Chính không có nhìn thấy mặt cô ấy, làm sao có thể nhận ra cô gái kia chính là cô ấy?
Anh ta đến đây, có lẽ là muốn ăn våt.
Cô ấy không thể hoảng loạn như vậy được, còn chưa rõ sự tình thế nào, phải thật bình tĩnh.
Tiểu Nhan tắm rửa sạch sẽ, sau đó hít một hơi thật sâu, bình tĩnh bước xuống lầu.
Lúc xuống lầu, cô ấy tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, chào hỏi với Lâm Hứa Chính xong, liền đi vào phòng bếp.
Vừa vào phòng bếp, Tiểu Nhan vừa nấu mì vừa nhớ lại dáng vẻ Lâm Hứa Chính khi vừa nãy cô gặp, nhìn qua thì cả ánh mắt đến biểu cảm đều không có gì khác thường, chắc không biết người kia là cô ấy?
Thật là may mắn, nếu như anh ta biết đó là cô, không biết chừng sẽ nói linh tinh gì với Hàn Thanh?
Hiện tại cô ấy có thai hay không thì phải dùng que thử thai để thử, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài thì thật xấu hổ.
Vì thế mà Tiểu Nhan đã xác định, trước khi chuyện này được chứng thực, ngoài cô ấy ra thì nhất định phải dấu diếm, không thể để chuyện như ngày hôm nay phát sinh thêm.
Lâm Hứa Chính đứng ở trong căn phòng trang nhã, ánh mắt liếc về phía chiếc túi đựng đồ, biểu cảm trên khuôn mặt lộ ra vẻ thích thú.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!