CHƯƠNG 145: LY GIÁN.
“Từ khi nào mà cấp dưới có tư cách
thương lượng điều kiện với ông chủ?”
Dạ Âu Thần mất kiên nhẫn nói.
Thẩm Cửu nắm chặt túi xách, trong
giọng nói có phần hơi nghiến răng
nghiến lợi: “Cho dù làm thêm giờ, trong
chốc lát cũng không xong được, tôi có
thể đem về nhà để tối làm được không?
Cô đã nhượng bộ rồi.
“Không được.”
Tuy nhiên, Dạ Âu Thần lại hoàn toàn
không chút nhượng bộ.
Thẩm Cửu còn có thể nói gì? Cô nghĩ
một chút, bất quá thì gặp Hàn Mai Linh
vào ngày mai vậy.
Nghĩ đến đây, cô không nói gì nữa, rút
lại ánh mắt cứng cỏi nhìn Dạ Âu Thần,
im lặng quay về bàn làm việc của mình.
Tăng ca thì tăng ca, cô không cần
mềm yếu với ai cả.
Thẩm Cửu trở lại vị trí làm việc và ngồi
xuống, sss đã đẩy Dạ Âu Thần rời di.
Sau khi anh đi, Thẩm Cửu lấy điện
thoại di động ra gửi một tin nhắn cho
Hàn Mai Linh, nói rằng cô có thể không
đi được, hẹn Hàn Mai Linh vào ngày
khác.
Hai phút sau khi tin nhắn được gửi đi,
Hàn Mai Linh nhanh chóng gọi lại cho
cô.
“Làm sao vậy? Tối nay không phải đã
hẹn rồi sao? Sao lại đột nhiên thay đổi
thế?”
Giọng nói của Hàn Mai Linh có vẻ hơi
lo lắng, mang theo một chút bất an.
Không dễ gì cô hạ được quyết tâm nói
cho Thẩm Cửu câu trả lời, cô sợ rằng
sau ngày hôm nay sẽ không thể không
nói ra sự thật nữa, nhưng cô không ngờ
rằng Thẩm Cửu lại không đi được.
Vậy nên trong lòng Hàn Mai Linh liền
hoảng loạn.
Cô đang tự hỏi liệu có phải Thẩm Cửu
đã nhận ra điều gì đó.
Thẩm Cửu nhìn đống tài liệu trước
mặt, có chút đau đầu: “Xin lỗi nha Mai
Linh, tớ không cố ý cho cậu leo cây đâu,
nhưng hôm nay tớ có chút việc bất ngờ
nên không thể giữ hẹn được.”
Hàn Mai Linh: “Còn ngày mai?”
“Nếu là ngày mai… mai còn phải xem
lại nữa.”
“Rốt cuộc cậu làm cái gì mà bận
vậy?”
Thẩm Cửu: “Tớ phải ở lại làm thêm
giờ ở công ty.”
Bên kia im lặng một hồi, mới nói: “Một
mình cậu sao?”
Thẩm Cửu nhìn xung quanh trống trãi,
gật đầu: “Ừ.”
“Vậy tớ sẽ sang đó với cậu, nhân tiện
mang cho cậu bữa tối luôn, cậu muốn
ăn gì?”
Nghe vậy, trong lòng Thẩm Cửu ấm
áp lại: “Mình không kén ăn đâu, có đều
cậu qua với tớ vậy không mắc công cậu
đó chứ?”
“Tớ với cậu là quan hệ gì hả? Còn nói
thế với tớ sao? Chờ tí, tớ sẽ tới đó trong
vòng một tiếng.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Cửu
nhìn hình đại diện tin nhắn của Hàn Mai
Linh.
Bạn tốt của cô, Hàn Mai Linh.
Cô ấy tốt với cô như vậy, làm sao có
thể là loại người mà Tiểu Nhan đã nói?
Cả đời này cũng không có khả năng
đó.
Thẩm Cửu cất điện thoại rồi nghiêm
túc tập trung vào công việc.
Không biết đã làm việc được bao lâu
thì đột nhiên có tiếng thang máy mở ra.
Lúc Hàn Mai Linh xuất hiện trên hành
lang với hai hộp thức ăn và hét lên: “Ây
ya, nặng chết mất. Cửu Cửu mau qua
giúp tớ với.” thì Thẩm Cửu mới nhận ra
rằng một giờ đã trôi qua trong vô thức.
Cô nhanh chóng đứng dậy đón Hàn
Mai Linh, cầm lấy chiếc túi trên tay.
Hàn Mai Linh đi theo cô tới bàn, nhìn
tài liệu chất thành núi, trên bàn không
còn một chổ để đặt hộp thức ăn.
“Chết tiệt, vầy là sao hả? Sao mà
nhiều tài liệu thế này?”
Ánh mắt Thẩm Cửu tối sầm lại, khẽ
nói nhỏ: “Không sao, thu dọn một chút
là có chỗ để thôi mà, cho tớ mười phút
nhé.
Khi Thẩm Cửu đang thu dọn đồ đạc,
Hàn Mai Linh đứng bên cạnh quan sát,
vô thức liếc về hướng văn phòng, bất
giác nói: “Cậu Dạ có phải làm thêm giờ
không?”
“Không đâu.” Thẩm Cửu lắc đầu: “Cả
công ty chắc chỉ có một mình tớ làm
thêm giờ thôi.”
Hàn Mai Linh trợn to mắt: “Đây là
logic gì vậy? Một mình cậu làm thêm
giờ cho toàn bộ công ty? Công ty dựa
cả vào cậu để kinh doanh à?”
“Không liên quan gì đến chuyện này,
là vì tớ đã không hoàn thành công
việccủa mình thôi.”
“Nhiều việc thế này làm ba ngày cũng
không xong được ấy chứ?” Hàn Mai
Linh oán thán: “Công ty đối xử với cậu
quá vô nhân đạo.”
Thẩm Cửu đã thu dọn tất cả mọi thứ,
đưa cho Hàn Mai Linh một chiếc ghế để
ngồi xuống và mở hộp đựng thức ăn.
“Không phải là cậu thích món chay
quán này sao? Tớ đặc biệt mang theo
hai hộp đựng thức ăn và lái xe 20 phút
để mua đó.”
“Cảm ơn cậu nha, Mai Linh.”
“Giữa chúng ta thì khách sáo cái gì
chứ.”
Hai người cầm đũa ăn một lúc, Hàn
Mai Linh đột nhiên hỏi: “Cậu vẫn chưa
nói cho tớ biết tại sao công ty lại bắt
cậu làm thêm giờ một mình ở đây vậy?
Rốt cuộc là chuyện gì thế hả?”
Với Hàn Mai Linh, Thẩm Cửu không
có gì là không thể kể cả.
Vậy nên cô đã nói với Hàn Mai Linh
mọi chuyện.
Sau khi nghe xong, nét mặt Hàn Mai
Linh hơi thay đổi.
“Ý cậu là, anh ấy vì những bức ảnh đó
mà tức giận nên cố tình giao tất cả công
việc này cho cậu làm?”
Thẩm Cửu cười, nói nhỏ: “Ai mà biết
được? Có thể là do nhìn tớ không vừa
mắt.”
Vừa nói xong, Thẩm Cửu lại đột nhiên
thở dài: “Mai Linh, cậu nghĩ ai làm vậy
sau lưng tớ hả? Cố ý chụp mấy bức ảnh
đó.”
Sắc mặt Hàn Mai Linh tái nhợt, tim
đập điên cuồng, cô che đậy sự căng
thẳng trong mắt, cúi đầu, loạn xạ đáp:
“Làm sao tớ biết được.”
Cô đang định gắp một miếng thịt
chay, kết quả là do căng thẳng, làm
chiếc đũa rơi xuống đất.
Sắc mặt Hàn Mai Linh thay đổi rõ rệt,
cô chỉ muốn cúi người nhặt nó lên,
nhưng lại vô tình làm ngã ghế.
Thẩm Cửu: “… Mai Linh, cậu sao vậy?
Hốt hốt hoảng hoảng thế.”
Hàn Mai Linh cúi đầu cầm đũa, không
nhịn được, nhắm mắt lại để cổ vũ chính
mình.
Không được hoảng!
“Không có gì đâu …” Hàn Mai Linh
cười ngượng ngùng, cô dượm người
định tiếp tục ăn với đôi đũa đó, nhưng
Thẩm Cửu lại cau mày, giật lấy chiếc
đũa trong tay cô: “Bẩn rồi, không thể ăn
được nữa, để tớ đi rửa cho. ”
Nói xong cô cầm đũa đứng dậy đi rửa.
Sau khi cô rời đi, Hàn Mai Linh đưa tay
ôm ngực, lúc này sắc mặt cô trở nên tái
nhợt đến đáng sợ.
Không ngờ, cô ấy lại hớ hênh trước
Thẩm Cửu vậy.
Thẩm Cửu đi được một lúc, Hàn Mai
Linh đã điều chỉnh lại tâm lý của mình.
“Cửu Cửu này, trưa nay tớ không ăn
cơm, lái xe cũng lâu nên đói quá run tay
luôn rồi. Phiền cậu chút nha.”
Nghe vậy, Thẩm Cửu ngây người rồi
sau đó nhìn cô cảm động.
“Mai Linh, cậu thật tốt với tớ.”
Hàn Mai Linh nhếch môi: “Còn không
phải sao, cậu chỉ có một người bạn tốt
là tớ! Tớ cũng chỉ có một người bạn tốt
là cậu, nhất định phải đối tốt với cậu
chứ.”