Chương 1282:
Cô ấy không thể tiếp tục như thế này, hôm nay cô ấy phải rời khỏi đây. Sau khi tẩy não bản thân, Tiểu Nhan hạ quyết tâm rời đi, vì vậy cô ấy giả vờ nghĩ đến điều gì đó rồi đột nhiên nói: “Tôi…
Vừa nấy tôi đột nhiên nghĩ đến, hôm nay tôi có một cuộc hẹn để giải quyết một số chuyện, hiện tại xem ra sắp muộn rồi. Nếu anh Hàn cũng đang ở đây, vậy làm phiền anh đưa Đậu Nành về nhà sau, đừng để mẹ thẳng bé lo. Tôi, tôi đi trước đây”
Vừa nói xong, Tiểu Ngải lập tức đứng lên, có lẽ là bởi vì động tác của cô ấy có báct vụng về, khi đứng dậy, ghế của cô ấy trực tiếp bị ngã xuống.
Sau đó vẻ mặt của Tiểu Nhan thay đổi, cô ấy vội vàng đỡ ghế ngồi của cô ấy lên.
Đậu Nành cuối cùng cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn, chiếc mũi nhỏ của cậu nhăn lại.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Cậu… là cậu ấy làm việc tốt thành việc xấu sao?
“Xin lỗi… các người cứ yên tâm ăn đi, tôi… tôi đi trước…”
Sau khi Tiểu Nhan đỡ ghế lên, cô ấy xách túi bước nhanh về phía cửa, bước chân đi vội vàng, chạy trối chết.
Đậu Nành: “Dì Tiểu Nhan…”
Tuy nhiên, dì Tiểu Nhan trong miệng Đậu Nành dường như không nghe thấy tiếng gọi của cậu, lập tức biến mất sau khi rời khỏi phòng.
Sau chuỗi sự cố phát sinh này, tâm trạng của Đậu Nành trở nên buồn bực, Tiểu Nhan bỏ đi rồi, Đậu Nành chỉ có thể nhìn vào Hàn Thanh.
“Bác…
Hàn Thanh cười nhạt một tiếng: “Cô ấy có chuyện phải làm, vậy con ăn no đi, cơm nước xong bác đưa con trở vê”
Hàn Thanh nói xong liền giơ tay rót một tách trà cho Đậu Nành.
“..Đậu Nành: “…
Không biết có phải là ảo giác của cậu không, cậu luôn cảm thấy bác mình bây giờ trông thật u ám!
Vì đã hứa với dì Tiểu Nhan sẽ giúp đỡ nên lần này cậu đã hẹn với bác của mình và muốn tạo cơ hội cho cả dì và bác.
Nhưng phản ứng của dì Tiểu Nhan và bác thực sự là quá không đúng rồi.
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian cậu ở với ông ngoại, đã xảy ra chuyện gì mà thần không biết quỷ không hay?
Trong lòng Đậu Nành có một ngàn câu hỏi, nhưng cậu hoàn toàn không dám hỏi Hàn Thanh.
Ở bên kia, Tiểu Nhan sau khi rời khỏi phòng bao, cô ấy tăng tốc và đi một đoạn dài về phía trước mới dừng lại, sau đó cô ấy phát hiện ra rằng chân mình mềm nhũn đến mức không thể đi tiếp nữa.
Vừa may cô ấy gặp một người phục vụ đi tới trước mặt, Tiểu Nhan nhanh chóng chộp lấy, nhanh chóng hỏi thăm: “Xin cho hỏi, nhà vệ sinh ở đâu?”
Sau khi vào phòng vệ sinh, Tiểu Nhan tùy tiện vào một phòng vệ sinh nhỏ, kéo nắp bồn cầu xuống, ngồi trên đó để ổn định tâm trạng.
Nhịp tim đập kịch liệt, nước mắt không kìm được muốn trào ra.
Cô tuyệt vọng chống lại sự kích động này, ngửa đầu ra sau để ngăn những giọt nước mắt rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!