Chương 1164:
“Cốc cốc cốc.”
Là tiếng gõ cửa, nhìn qua cửa sổ nơi ban công, Tiêu Túc nhìn thấy một hình bóng đứng ở trong phòng Hàn Thành, cứ đập cửa liên tục.
Tiêu Túc mở cửa đi ra, phát hiện người gõ cửa là Tiểu Nhan.
Tiêu Túc liên lập tức nhu mì, cô nhóc này không phải là vừa ngủ say rồi sao? Sao lại dậy đập cửa loạn lên rồi? “Mở cửa, mờ của đi.”
Cốc cốc cốc.
Bởi vì gõ hồi lâu mà không thấy ai trả lời, vì vậy Tiểu Nhan lại bắt đầu gõ tiếp, vừa gõ vừa gọi bên kia mở cửa.
“Mở cửa nào, mở cửa . Tôi biết là anh đang ở đó, anh mau mở cửa đi .”
Lần này Tiểu Nhan trực tiếp dùng tay đánh, rất nhanh đánh cho tay đỏ lên.
Bỗng chốc một bóng người đi đến, trực tiếp nắm lấy cổ tay của cô ấy, lôi cô ấy đến bên cạnh.
“Cô đang làm gì vậy? Say thành cái dạng này về nhà ngủ đi.”
“Ở?”
Tiểu Nhan trợn tròn mắt, giống như đang cố gắng nhận ra người trước mắt là ai, nhìn cả nửa ngày, bỗng nhiên cô ấy kêu lên một tiếng: “Là Tiêu Túc nha tôi đang gỗ của Hàn Thanh mà, hư, anh đừng có ngăn Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy Nói xong, Tiểu Nhan đẩy Tiêu Túc ra, xoay người muốn rời đi.
Đi được vài bước, lại phát hiện bản thân cán bán văn bất động.
Tiểu Nhan quay đầu lại, phát hiện Tiêu Túc vẫn đang cầm cổ tay cô ấy, cô ấy định vùng ra một cái, nhưng sức Tiêu Túc rất lớn, lại cứ nắm chặt, căn bản alf cô không thể tránh được. Vùng vẫy một lát, Tiểu Nhan nhắn mũi: “Anh kéo tôi lại làm cái gì vậy? Tôi có chuyện quan trọng phải làm mà, buông tôi ra đi.”
Chuyện quan trọng…
Rõ ràng người kia, căn bản chưa thèm nhìn cô ấy một cái, cô ấy lại xem anh ấy như bảo bối.
Cô vì anh ấy mà say hai lần, nhưng mà người đứng bên cạnh cô, vẫn luôn là bản thân mình.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Tiêu Túc có hơi rưng rưng, lực trên tay lại mạnh hơn một chút.
“Chuyện quan trọng? Một người đàn ông không thèm xem cô ra gì thì có gì quan trọng cơ chứ? Cô có thể suy nghĩ rõ một chút không hả, anh ta căn bản không thích cô, cô cử u mê không chịu tỉnh như vậy, có vui không hả?”
Mặc dù Tiểu Nhan đã say, nhưng vẫn còn một chút lý trí, có thể nghe rõ ràng được lời Tiêu Túc nói. Rất nhanh khuôn mặt cô liền tại nhớt đi. Cô căn chặt môi dưới, tức giận mà trừng mắt nhìn Tiêu Túc.
“Anh nói hươu nói vượn gì thế hả? Chuyện của tôi, không cần anh quan tâm, bỏ tôi ra!”
Cô dùng sức muốn vùng vẫy thoát khỏi tay Tiêu Túc, Tiêu Túc văn nắm chặt lấy cổ tay cô, không buông ra.
Giọng nói của Tiểu Nhan lớn hơn: “Tôi bảo anh buông ra!”
Tiêu Túc: ““
Im lặng một chút, cuối cùng Tiêu Túc cũng buông tay ra.
Tiểu Nhan rút tay về, sau đó Tiêu Túc liền nhìn thấy cổ tay trắng nõn của cô có vết xanh trắng, là do vừa này cậu ta đã dùng lực hơi quá rồi.
Tiêu Túc khẽ giật giật khỏe môi, muốn nói một cái gì đó, Tiểu Nhan lại hừ một tiếng, quay người rời đi.
Nhìn thấy cô lại đi về phía phòng Hàn Thanh, nhưng mà trong phòng thực sự là không có ai, Tiểu Túc vừa tức vừa đau lòng, tiến lên ngăn cô lại “Đừng đi nữa, anh ta không ở trong phòng đầu.