Chương 1. Âm mưu.
"Nghe nói khoảng thời gian trước đại tiểu thư bị nhị tiểu thư phát hiện qua đêm ở khách sạn với đàn ông, hiện giờ có thai mà lại không biết người đàn ông kia là ai". Một người làm nói.
"Vậy mà còn nói là bị nhị tiểu thư hãm hại, nhị tiểu thư của chúng ta nhu mì hiền lành như vậy làm sao mà làm chuyện hại người được". Một người làm khác nói.
"Bây giờ nghe nói chỉ để bồi thường cho nhà họ Ninh, ông chủ quyết định để nhị tiểu thư thay thế đại tiểu thư gả cho nhà họ Ninh.
Hà Như Ngọc ngồi trong phòng nghe những lời đàm tiếu của người làm, cô đưa tay vuốt bụng. Ngày hôm đó người em cùng cha khác mẹ của cô hẹn cô đến khách sạn ăn cơm, cô vốn cũng không suy nghĩ nhiều nên cô nhận lời đến, không ngờ lại bị cô ta bỏ thuốc dẫn cô lên trên một căn phòng một cô ta thuê sẵn trước đó dẫn cô vào phòng xong cô ta bỏ đi, có lẽ cô ta tự tin rằng cô bị trúng thuốc nên không thể chạy nên lúc đi ra cô ta không khóa cửa lại, tuy lúc đó thần trí cô mê mang người thì như lửa đốt nhưng cô cũng cố gắng bước đi ra cửa sau đó bỏ chạy.
Chạy được một đoạn thì cô nghe tiếng giày đang đi lại gần cô, chắc có lẽ là người đàn ông mà cô ta thuê, cô sợ bị bắt lại nên đã vội vàng thử đẩy một cánh cửa phòng gần đó, ai ngờ cánh cửa phòng không khóa nên cô bước vào luôn trong căn phòng đó để trốn.Cô chạy về phía phòng tắm đẩy cửa đi vào, cô muốn nhanh chóng tắm nước lạnh để dập bớt lửa nóng trên người cô, nhưng cô không nghĩ đến là trong đó lại có một người đàn ông, cô vừa chạy vào thì va phải anh ta, cô ngã nhào lên người anh ta, làn da mát mẻ làm cô thấy dễ chịu, không biết anh ta có bị làm sao không nhưng khi cô ngã lên người anh ta cũng không nhúc nhích, cơ thể mát mẽ đó làm cô thấy rất dễ chịu, cơ thể bị chuốc thuốc đã phát huy tác dụng mạnh nhất, cô chủ động quấn lấy anh ta.
Sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy cô phát hiện mình còn đang ở trong phòng tắm còn người đàn ông kia vẫn chưa tỉnh, cô chống đỡ thân thể đau nhức của mình, mặc lại quần áo rồi đi ra khỏi phòng.
……..
Ngồi trong phòng nhớ lại những điều đó cô bất giác nắm chặt tay, ngày đó còn bị Hà Như Liên bắt gặp, tuy lúc đó chỉ có mình cô nhưng những dấu vết trên người và quần áo xộc xệch đã chứng minh tất cả. Đang suy nghĩ thất thần thì một giọng nói nam tính vang lên.
"Chị."
Nhìn ra bên ngoài cửa phòng thì nhìn thấy một người thanh niên khoảng chừng mười bảy tuổi. Dáng người cậu cao gầy, khuôn mặt còn non nớt đang bước vào.
Người con trai này là em cô, cũng là người vướng bận nhất trong lòng cô. Năm đó khi mẹ cô vừa qua đời thì cha cô đã đem mẹ con Hà Như Liên vào cửa, hai đứa con của Vũ Thu Phương từ đó cũng lên mặt với chị em cô.
Trước kia bên nhà mẹ cô không đồng ý gả mẹ cô cho Hà Chấn Phong nhưng mẹ cô vì đã quá yêu ông ta nên lấy cái chết ép ông ngoại phải đồng ý gả. Lúc mẹ cô gả đi ông cũng không nỡ để bà phải cực khổ nên hầu như là tài sản trong nhà đều cho bà làm của hồi môn để bà sống cuộc sống thoải mái sau này.
Sau khi lấy Hà Chấn Phong cũng chỉ vì nghe lời ngon tiếng ngọt của ông ta mà bà đã đưa hết tài sản của mình cho ông ta nên ông ta mới có cơ ngơi nhất nhì thành phố G như bây giờ. Để có được như bây giờ không phải không kể đến sự hi sinh của mẹ cô, cũng vì việc làm đó mà ông ngoại cô đã tức giận đến không quan tâm đến bà.
"Chị" biểu tình trên mặt của Hà Chấn Khang hơi rối rắm "Chị đừng quá thương tâm, Ninh Bình từ hôn chị là tổn thất của anh ta, rồi anh ta sẽ hối hận, trước đó em đã nhìn thấy anh ta cùng Hà Như Liên liếc mắt đưa tình, chắc chắn quan hệ giữa họ có mờ ám."
Thấy Hà Như Ngọc không nói gì, cậu ta nghĩ chị mình vì chuyện tình cảm gần đây mà thương tâm.
Nghe thấy lời nói quan tâm của Hà Chấn Khang, cô cảm động không thôi,cô nhìn cậu ta hỏi: "Mọi người đều nói chị phản bội Ninh Bình, còn em thì nói anh ta sẽ hối hận."
"Em tin tưởng chị, chị sẽ không phản bội hắn ta, nhất định là có người hãm hại chị" Hà Chấn Khang ánh mắt kiên định, giọng nói hung ác.
"Nếu để em biết được là người nào em sẽ không tha."
Nghe Hà Chấn Khang nói như vậy mà đáy lòng cô run lên, cô không ngờ trong khi mọi người đều nói cô như vậy mà cậu ta vẫn tin tưởng cô.
"Đúng rồi" nói xong Hà Chấn Khang lấy ra một xấp tiền đưa cho cô: "Bây giờ chị đang mang thai rất cần tiền, chị cầm số tiền này dưỡng thai đi."
Hà Như Ngọc cầm số tiền trong tay, giọng nói nghi ngờ.
"Tiền này ở đâu em có."
Hà Chấn Khang lúng túng nói.
"Số tiền này là tiền em bán đi di vật mà mẹ để lại."
Tâm Hà Như Ngọc đau thắt. Đừng nhìn vào cô và Hà Chấn Khang có vẻ sống sung túc, thật sự thì tiền hàng tháng của chị em cô tiêu bị bớt đi rất nhiều. Ngay cả những đồ nữ trang mà mẹ cô để lại cũng bị Vũ Thu Phương lấy đi.
Hết lần này tới lần khác chị em cô biết mẹ cô có lỗi với ông ngoại nên không tìm trợ giúp từ nhà họ Hoàng.
Mà nhà họ Hoàng cứ nghĩ với số tài sản nhà họ Hà thì chị em cô cũng sẽ sống thoải mái, nhưng không ai ngờ được là tiền bạc trong nhà đều do Vũ Thu Phương quản lý, hai cô con gái của bà ta thì ăn sung mặc sướng, còn chị em cô thì phải chắt chiu lắm mới đủ chi tiêu. Hà Như Ngọc đang suy nghĩ là lung tung thì nghe tiếng người làm ở trong nhà mở cửa phòng gọi.
"Đại tiểu thư, bà chủ cho gọi."
"Chị" Hà Chấn Khang lộ lắng nắm lấy tay cô.
"Yên tâm chị không có việc gì" cô đưa tay vỗ vỗ bàn ta em trai, đưa cho cậu ta một ánh mắt an tâm sau đó mới đi ra khỏi phòng.
Trong khoảnh khắc bước ra cả người của Hà Như Ngọc như thay đổi thành một người khác, lạnh lùng đến dễ sợ làm người hầu đi theo sau không dám đi mạnh.
"Đừng quên cô chỉ là một người ở, cho dù ở nhà này tôi không được yêu thương thì cũng là đại tiểu thư trong nhà vẫn có quyền đuổi việc cô."
Người hầu đi theo sau nghe cô nói vậy thì sợ xanh mặt, cô ta làm việc ở đây đã lâu chỉ vì ngày trước Hà Như Ngọc nhu nhược yếu đuối nên người hầu trong nhà không coi cô ra gì, nên hầu như là quên đi mất thân phận đại tiểu thư của cô.
Hà Chấn Khang nhìn theo bóng lưng cô mà sững sờ, chắc những chuyện gần đây xảy ra đã khiến cô thay đổi, trở nên kiên cường mạnh mẽ hơn.
Thời điểm Hà Như Ngọc bước vào phòng khách thì phát hiện ngoài Vũ Thu Phương ra còn có một người khác. Người này không ai khác chính là mẹ của Vũ Thu Phương. Mười mấy năm trước cũng là bà ta thiết kế để Hà Chấn Phong và Vũ Thu Phương gặp nhau, cuối cùng thì qua lại đến có con, sau khi mẹ cô mất thì đem cả nhà bà ta vào ở trong nhà này.
"Hà Như Ngọc, cô thành thật nói người đàn ông đó là ai?" Bà cụ Vũ cao ngạo hỏi.
"Có liên quan gì tới bà" Hà Như Ngọc liếc mắt về phía bà ta, nhàn nhạt nói.
"Làm càn" Bà Vũ tức giận đập bàn nói "Tao là bà ngoại của mày, sao lại không có quyền hỏi người đàn ông đó là ai?"
"Bà ngoại! Bà ngoại tôi là người nhà họ Hoàng, bà chỉ là bà ngoại của chị em Hà Như Liên mà thôi, đừng nhận loạn" Hà Như Ngọc khinh thường nói.
"Mày…" chỉ là một đứa con gái không có mẹ mà thôi vậy mà dám đứng trước mặt bà ta cao ngạo.