Tư Khảm Hàn đứng lên, đi tới cửa phòng kéo ra rồi quay lại nói với Hạ Ngưng Âm: "Này, đi thôi."
Hạ Ngưng Âm đến trước mặt Tư Khảm Hàn, hỏi ngược lại: "Đi đâu?"
Tư Khảm Hàn không vui liếc cô một cái lập tức sải bước đi thẳng "Ăn cơm!"
Hạ Ngưng Âm theo anh lên xe đến một nhà hàng cao cấp được nhân viên tiếp đón chu đáo, Hạ Ngưng Âm chú ý đến bảng giá mà muốn dọa mình, đã hết cách đành liếc mắt ra hiệu với Tư Khảm Hàn.
Tư Khảm Hàn thấy cô mở to mắt nhìn anh, nhíu mày nói: "Không thích?"
Hạ Ngưng Âm thu hồi tầm mắt, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, đem thực đơn cho anh: "Quan điểm của anh thôi."
Những thức ăn này cô đều chưa gặp qua, có thể nói thích hay không thích sao?
Sắc mặt Tư Khảm Hàn không thay đổi, tùy tiện chỉ vài món thức ăn.
Nhìn một bàn thức ăn đầy món ngon vật lạ, cô trợn mắt há mồm, lẳng lặng nuốt nước bọt.
Anh ưu nhã xắn tay áo lên, thong thả cầm đũa gấp thức ăn, cau mày nói với cô: "Ngơ ngác cái gì, món ăn là để ăn, nhìn là no hả?"
Cô sửng sốt trước sự tao nhã dùng cơm của anh, " một bàn thức ăn bày ra cho tôi với anh? Không có người khác?"
"Muốn mời người khác ăn à?" Anh hỏi ngược lại.
Hạ Ngưng Âm cầm đũa lên chậm rãi dùng bữa, không trả lời anh, vừa ăn vẫn không quên châm chọc một câu: "Lãng phí thức ăn là bị trời phạt đó, quốc gia chúng ta còn nhiều nơi rất nghèo, có người không đủ ăn đủ mặc, cô nhi viện một ngày phải nhận biết bao đứa trẻ bị bỏ rơi, người Trung Quốc như anh lấy làm hổ thẹn!"
Tư Khảm Hàn không có dừng lại chiếc đũa, chỉ là chau mi tâm, cô từ khi nào lại chua ngoa, dám giáo huấn anh?
Một lát sau, Hạ Ngưng Âm khẽ cau mày, ăn chậm nhai kĩ, một bàn tòan là món ăn cao lương mỹ vị, nhưng khẩu vị thì nhạt như nước ốc, lúc mới ăn còn có thể cảm nhận được về sau một chút cũng không có.
Khẩu vị của cô là phải nồng cay, càng cay càng tốt, những món ăn này thì không phải thứ cô muốn.
Tư Khảm Hàn thấy cô chỉ ăn cơm không gấp thức ăn liền hỏi "No rồi?"
"Không có." Hạ Ngưng Âm thản nhiên đáp, trên bàn còn có một đống món ăn, đành phải cuồng lực ăn cho hết
Hạ Ngưng Âm xoa xoa cái bụng căn phình, trên bàn còn một nửa thức ăn chưa dùng thật lãng phí mà.
"Không ăn?" Anh ưu nhã để đũa xuống, lấy khăn lau miệng.
"Ăn nửa? Anh cho rằng tôi là heo chắc? Ăn không hết còn gọi nhiều như vậy!"
"Nãy đanh đá dạy dỗ tôi mà, lúc tôi gọi thức ăn sao không ngăn lại, tôi cho là còn thiếu nên mới kêu thêm cho cô ăn."
Hạ Ngưng Âm không thể tin trước lời nói của anh, món ăn là anh kêu, sao đùng đẩy trách nhiệm lên người cô?
"Anh không nói, tôi làm sao hiểu ý anh? Nhưng chỉ có hai người cũng nên biết chừng mực chứ?"
"Sẽ không!"
Ngay lúc này Hạ Ngưng Âm muốn xé rách khuôn mặt hống hách kia, tức muốn lộn ruột, "Anh . . . . . , đây cũng là lỗi của tôi nữa hả ?"
Tư Khảm Hàn lắc đầu đem lời của cô lặp lại: "Lãng phí thức ăn là bị trời phạt, người Trung Quốc như anh lấy làm hổ thẹn."
"Anh! Thật không thể nào nói lý!" Cô tức giận hậm hực nói.
"Ha ha." Anh cười đắc ý, tay phải vuốt cằm, thưởng thức sắc mặt của cô.
Cười rất tự nhiên, bản thân anh lúc này cười rất nhiều ít ra là chung đụng với cô gái này, hơn nữa còn dung túng cho Hạ Ngưng Âm quá mức, rất nhiều quy tắc đã bị cô phá vỡ, người tâm địa như Tư Khảm Hàn cũng không phát hiện ra, cho nên, nhiều lúc mưu tính quá cũng không ngờ được cái trước mắt.