"Châu Mãn Kì chị quá đáng lắm !" Băng Thiệu Huy vừa bị nhéo má xong rất thõa mãn đòi Châu Mãn Kì đền trả danh dự
"Đáng lẽ cậu đi chung với Tô Nhược Lam chứ ????" Châu Mãn Kì hốt hoảng lui về phía sau đẩy Tô Nhược Lam lên trên
" Ai thèm đi chung với cô ta chứ" Băng Thiệu Huy nhìn thấy Tô Nhược Lam e thẹn được đẩy thuyền cùng mình buông lời chán ghét
"Chị ơi em đang đi nó đẩy em~~" Châu Ánh Vĩ nũng nịu như một đứa trẻ biết tính em trai chỉ cần dỗ ngọt y rằng cậu sẽ mau quên, Châu Mãn Kì xoa nhẹ cánh lưng em trai thân thương vừa bị đẩy ra, lẩm nhẩm trong miệng :"Là người yêu mà không đi chung với người ta" Âm thanh không to không nhỏ nhưng nó vừa nghe, đủ để Băng Thiệu Huy nghe thấy hết
Bờ môi mỏng của anh nhếch lên, thế tại sao lần trước cô lên tiếng đính chính về gu thẩm mĩ của mình làm chi, cái giọng nói và điệu bộ hôm nay là ghen không sai vào đâu được
...----------------...
Dạo biển vào chiều nắng nhẹ, sau đó quay trở về khách sạn, sau đó ăn tối.
Cuộc đi chơi có dấu hiệu tẻ nhạt ngay từ sáng sớm và cũng chẳng có một ai chịu níu kéo nó cho đến bây giờ
Nằm trằn trọc không tài nào ngủ được, Châu Mãn Kì thả hồn bước ra cánh cửa hướng về biển đêm hít thở không khí, sóng đêm vỗ ào ạt đầy lộng gió, bầu trời tối mù mịt pha vào cảnh đêm hảo huyền bên dưới còn có một nhóm người chơi vài bản ghita nhẹ nhàng
Tảng đá lớn gần chỗ nước sâu có bóng dáng một cậu thiếu niên ngồi ngắm cảnh, để ý mái tóc sao mà giống em thân thương đến thế.
Châu Ánh Vĩ để hai mái thư sinh tình cờ cậu thiếu niên ngồi trên tảng đá kia cũng để kiểu mái đó, Châu Mãn Kì lúc nãy vừa nhìn thấy cậu chuẩn bị đi ngủ nào ngờ lại ra đây ngắm cảnh thế này
Kể cả tảng đá ngoài khơi kia cũng rất nguy hiểm, loạng choạng thì coi như đi tong luôn.
Đứng trên lầu Châu Mãn Kì gọi điện cho Châu Ánh Vĩ bắt cậu về khách sạn liền
[Dạ ? ...]
[Giờ này còn ra ngoài chơi là sao ? Đi ngủ đi]
[Ơ chị kì cục, em đang ngủ mà]
[Đừng có xạo cậu đang đứng ngoài biển kia kìa, cậu có tin chị ném đá vào đầu cậu để cậu nhận dạng chị không ?]
[Có chị ném đi !!!!]
Bị mất ngủ mà còn gặp thằng em trai máu liều nhiều hơn máu não khiêu khích, Châu Mãn Kì lọ mọ nhặt vài viên sỏi khẳng định lần nữa :[Chắc chưa] đầu dây bên kia vẫn giữ nguyên lập trường mốc sợ Châu Mãn Kì
Lần đầu Châu Mãn Kì không trúng mà ném vào bãi cát, lần thứ hai thì văng ra vũng nước gần đó, lần thứ ba thì thành công mĩ mãn nhưng không trúng vào đầu mà bóng lưng của người đang ngắm cảnh đằng kia
[Sao ? đau không ?]
[Ủa gì vậy, ủa không biết người ta ngủ luôn á hả]
Đáp lại Châu Mãn Kì là giọng điệu vô cùng cau có vẫn còn mớ ngủ, thị lực của cô có hơi kém nên phải lau lại mắt hướng về người đang ngồi trên tảng đá thật rõ, không nhìn thấy mặt nhưng nhìn thấy người đó đang quan sát mình
Châu Mãn Kì mím môi lo ngại xuống lầu, tiến đến gần thì cô mới biết mình đã đắc tội với Băng Thiệu Huy, khuôn mặt anh có chút đau đớn chờ cô lại gần
"Băng,...!Băng Thiệu Huy"
"Chị tính mưu sát học trò à ?"
"Không, không có tôi tưởng cậu là Châu Ánh Vĩ"
Đột ngột kéo Châu Mãn Kì ngồi xuống bên cạnh, Băng Thiệu Huy nhìn cô một hồi lâu rồi khẽ mỉm cười, cuối cùng anh cũng có thể tự do làm điều mình thích mà không bị ai ngăn cản.
Lọn sóng cứ vỗ vào đôi chân bé nhỏ của Châu Mãn Kì, cô thích thú để chân vào lọn sóng sâu hơn vì thấy làn sóng chạm vào da thịt thật sảng khoái
Băng Thiệu Huy bỗng nắm đôi chân của Châu Mãn Kì lại, cau có :" Chị lớn hơn tôi sao mà ngốc thế ? Muốn bị ma kéo chân à"
Bây giờ ai là gia sư ai là học trò, Băng Thiệu Huy bộc phát sự chăm lo cho Châu Mãn Kì như một người đàn ông trưởng thành, năm nay anh chỉ là một học sinh lớp mười và còn có thói ăn chơi.
Ấy vậy mà từ khi gặp Châu Mãn Kì tâm tình sâu thẳm của Băng Thiệu Huy anh như được cảm hoá
Act cool ...!Đứng hình mất 5 giây, sau 5 giây Châu Mãn Kì đánh vào tay Băng Thiệu Huy, cái tư thế nhạy cảm này làm cô thấy xấu hổ quá
"Nhìn cậu giống một người trưởng thành, nói thẳng thì cậu chỉ 16 tuổi ..." Châu Mãn Kì chạm vào mái tóc đen mượt, cố tình giúp Băng Thiệu Huy quên đi tình cảnh ban nãy
"Ai nói tôi 16 tuổi ?"
Đôi mày rậm Băng Thiệu Huy nhau chặt , giở giọng trách móc
"Tôi mười bảy sắp mười tám rồi, làm gia sư kiểu vậy đấy"
Châu Mãn Kì thắc mắc.
"Mười bảy thì đáng ra phải học lớp mười một chứ ?"
"Ở lại là do hút thuốc đúng không ?"
Nói đến đây Băng Thiệu Huy sợ Châu Mãn Kì sẽ vỗ vào lưng anh bốp bốp cho mà xem nhưng tính vốn đã thẳng không chấp nhận mình nói sai sự thật, Băng Thiệu Huy gãi đầu nhìn về làn sóng vỗ ào ạt gật đầu nhẹ
Mãn Kì thở dài liên tiếp, hơi thở cũng có phần run rẩy bởi trước mắt là biển.
Quan tâm Mãn Kì từng chút một Thiệu Huy dịch người về phía trước tránh gió cho Mãn Kì còn trấn an :" Không có con ma nào dám kéo chân tôi đâu"
Tiếp tục trề môi vì cái bản tính chẳng mấy phá cách mà lại già cỗi của Băng Thiệu Huy, mái tóc Châu Mãn Kì bay trước gió giờ đây đã bù xù, thắc mắc về mối quan hệ giữa anh và Tô Nhược Lam cứ ở mãi trong lòng, cô rít từng đợt khí lạnh buộc miệng
"Rốt cuộc cậu với Tô Nhược Lam là mối quan hệ gì ?".