Ngày 17 tháng 7 năm 2004, trong phòng khám tâm lý.
Văn Vũ đặt hai tách trà trên bàn, ánh mắt đảo qua túi xách của Ninh Ninh.
– Chị không nghe à?
Bắt đầu từ lúc ngồi ở chỗ này, di động trong túi xách của Ninh Ninh vang lên liên hồi, lần nào cô cũng lấy ra bấm tắt đi, bất đắc dĩ nói với anh:
– Là một người theo đuổi em, dùng cớ tự sát muốn em qua đó gặp anh ta.
Văn Vũ ồ một tiếng:
– Vậy chị đi không?
– Em không muốn đi. – Ninh Ninh thở dài, đứng dậy nói. – Nhưng em cần phải đi…cảm ơn trà hoa cúc của anh.
Ninh Ninh đẩy cửa bước ra ngoài, ước chừng một phút sau, một nhân viên công tác gõ cửa phòng, tay cầm một ấm đun nước:
– Bác sĩ Văn, trà pha xong rồi.
Khách đi rồi, chỉ cần rót một ly trà là xong.
Nước trà rót vào trong ly, bên trong là hai cánh hoa màu vàng đảo tròn.
Văn Vũ nhướng mày, nhìn theo hướng Ninh Ninh vừa đi, kỳ lạ thật, sao cô ta biết sẽ là trà hoa cúc?
Ninh Ninh đương nhiên biết
Bởi vì đây là lần thứ ba cô bước vào văn phòng của Văn Vũ.
Lần đầu tiên cô không chịu nghe điện thoại, lần thứ hai cô ăn vạ không chịu đi, kết quả hai lần đều uống trà hoa cúc, hau lần đều làm cô trở về mở đầu.
Không thể tưởng được Trương Tâm Ái lại để ý thiếu niên ngây thơ này, không ngờ cứ nhất định phải nghe điện thoại anh ta, nhất định phải đi gặp anh ta.
– A lô.
Ra khỏi phòng khám, Ninh Ninh nhận nghe điện thoại, bất đắc dĩ nói:
– Em đừng khóc nữa, chị không nghe rõ em nói gì cả.
– Chị chẳng chịu nhận điện thoại của em. – Giọng của Lý Thiện Trúc khàn đặc, – Em còn tưởng chị không để ý tới em nữa.
– Ngày hôm qua chị đã nói với em rồi, chị không thấy khỏe trong người nên đi bệnh viện làm tiểu phẫu. – Ninh Ninh giải thích.
– Thế vì sao không nói là bệnh viện nào, không cho em qua thăm chị? – Lý Thiện Trúc chất vấn, – Chị…để ai đưa chị đi bệnh viện vậy?
Quả tim Ninh Ninh đánh thót một cái, cười gượng:
– Không thể là một mình chị đi được à?
Lý Thiện Trúc lặng thinh không nói lời nào.
– Thôi được rồi. – Ninh Ninh cười tự giễu, – Loại người như chị làm sao tự đi một mình đến bệnh viện được.
Mặt yếu ớt đáng thương nhất của cô từ trước đến nay là dùng để tranh thủ sự thương cảm của đàn ông, làm sao có thể che giấu miệng vết thương mà đi khóc một mình được?
– Chị đang ở đâu? Em đến đón chị luôn.
Lý Thiện Trúc như không muốn dây dưa vấn đề này nữa, anh ta bắt đầu dò hỏi đáp án mà mình muốn biết nhất.
– Không cần đâu, tự chị bắt xe…
– Chị đang ở đâu?
Cô còn chưa nói xong, Lý Thiện Trúc đã ngắt lời, lặp lại câu kia giống như cái máy mê muội.
– Em đi đón chị luôn.
Ninh Ninh hết cách đành phải báo vị trí quán cơm.
Lý Thiện Trúc đến rất nhanh, vừa xuống xe đã xông đến trước mặt Ninh Ninh, bắt lấy cổ tay cô kéo đi.
– Đừng gấp.
Ninh Ninh thấy dáng vẻ hiện tại của anh ta rất không bình thường liền kéo tay mình về:
– Đã muộn rồi, chúng ta ăn cơm xong rồi hẵng về.
Lý Thiện Trúc đi đằng trước bước chân dừng lại, từ từ quay đầu lại, ánh mắt tối đen, nỗ lực bày ra nụ cười tươi chân thành như thường ngày.
– Chị có nói là thích ăn cơm em nấu, cùng em về nhà, em nấu cho chị ăn.
Tay nghề của Lý Thiện Trúc rất tốt.
Hai người về nhà không bao lâu mùi thơm của món đầu cá đã từ trong bếp bay ra kèm theo một câu hỏi của Lý Thiện Trúc:
– Chị muốn cay nhiều không?
– Thế nào cũng được. – Ninh Ninh đáp bừa một câu.
Tiếng cạch cạch vang lên, giống như tiếng đang thái rau, đặt vào lúc này, đặt vào ở đây làm cho Ninh Ninh sởn tóc gáy một cách khó hiểu.
Khi món đầu cá cuối cùng làm xong, Ninh Ninh quét mắt nhìn một bàn sáu món ăn trên bàn, sau đó ngẩng lên nhìn Lý Thiện Trúc ở đối diện rất lâu.
Trên người anh ta đang quấn một cái tạp dề, thoạt nhìn khá đáng yêu, anh ta cầm đũa gắp một miếng thịt cá trắng tinh đưa tới bên miệng Ninh Ninh:
– Chị Tiểu Ái, chị nếm thử tay nghề của em đi.
Tuy rằng Ninh Ninh đã có dự đoán, nhưng khi bụng thật sự đau nhói lên cô vẫn kinh ngạc và phẫn nộ.
– Vì sao em lại làm như vậy? – Cô ôm bụng, đau đến túa mồ hôi lạnh, – Vì sao hạ độc vào món ăn?
– Bởi vì em biết. – Lý Thiện Trúc thong thả đi tới, dùng khăn giấy cẩn thận lau mồ hôi trên mặt cô. – Bất kể em có nấu cơm ngon đến đâu thì chị cũng sẽ không đồng ý làm bạn gái của em.
Ninh Ninh bắt đầu hộc ra từng ngụm máu.
– Em xin lỗi, em xin lỗi.
Lý Thiện Trúc dùng khăn giấy lau máu nơi khóe môi cô, cười hạnh phúc:
– Em cũng sẽ ăn, em cũng sẽ đi theo chị.
– Không, không cần em đi theo cùng…
Ninh Ninh lại nôn ra búng máu:
– Thực ra chị là người xuyên qua.
Thiết lập nhân vật đã hỏng, trở về mở đầu.
Đi ra khỏi phòng khám tâm lý, bị Lý Thiện Trúc mang về nhà, món đầu cá lại lần nữa đặt lên bàn.
Ninh Ninh thở dài, không ăn miếng thịt cá mà đối phương đưa qua, mà là dịu dàng nhìn anh ta:
– Chị đồng ý làm bạn gái của em.
Chiếc đũa run lên, miếng cá kẹp trên đó rơi xuống.
Ninh Ninh đứng lên đi đến gần anh ta, nhẹ nhàng ôm anh ta vào lòng.
– Thực ra, dù cho bữa này em cho chị ăn toàn ớt cay, chị cũng sẽ đáp ứng em. – Cô dịu dàng tình cảm nói, – Quan trọng không phải bữa cơm này ăn gì, mà là bữa cơm này ai làm. Em hiểu ý của chị chứ?
– Chị Tiểu Ái.
Lý Thiện Trúc chôn mặt vào vai cô, khẽ khàng gọi.
Có thứ gì đó đâm vào bụng cô rồi lại mau chóng rút ra.
Ninh Ninh cúi nhìn, thấy bụng mình giống như một cái vòi nước có máu không ngừng trào ra ngoài, nhuộm đỏ cả cây dao trong tay Lý Thiện Trúc, anh ta lẳng lặng đứng đối mặt với cô, trên chiếc tạp dề hoa nhí màu trắng bị máu tươi của cô nhuộm đỏ thẫm.
– Em…vì sao em lại giết chị? – Ninh Ninh không thể tin được chất vấn anh ta, – Chị đã đồng ý….làm bạn gái em rồi.
– Bởi vì em biết, chị lừa gạt em. – Lý Thiện Trúc vừa ôn hòa lại vừa buồn đau nhìn cô, – Giống như chị lừa gạt anh em, lừa gạt anh Hải, lừa gạt Tiểu Kha…
Xoay ngược cây dao trong tay, lại đâm dao vào bụng mình, anh ta cũng không rút dao ra mà cứ như vậy giang hai tay ra ôm lấy Ninh Ninh, chuôi đao đâm vào bụng Ninh Ninh, mũi dao đẩy vào bụng Lý Thiện Trúc càng sâu hơn.
– Nhưng mà cho dù là như tế, em vẫn muốn bị chị lừa gạt. – Lý Thiện Trúc ôm chặt lấy Ninh Ninh, mang theo tiếng nghẹn ngào nức nở, – Nói một câu thích em đi, cầu xin chị, chị Tiểu Ái, chị lừa gạt em đi…
– Điêu dân mơ tưởng hại trẫm!
Thiết lập nhân vật đã hỏng, trở về mở đầu.
Đi ra khỏi phòng khám tâm lý, lúc này đây làm thế nào Ninh Ninh cũng không chịu đi cùng Lý Thiện Trúc.
– Chị cảm thấy vẫn khó chịu trong người lắm. – Ninh Ninh cảnh giác duy trì khoảng cách với anh ta, – Vừa rồi trao đổi điện thoại với bác sĩ, anh ta bảo chị phải quay lại bệnh viện kiểm tra lại lần nữa.
Lý Thiện Trúc buồn bã cúi đầu, mái tóc hơi dài che đi vẻ mặt anh ta:
– Vậy à.
– Chị xin lỗi. – Ninh Ninh cúi nhìn đồng hồ ở tay, ra vẻ sốt ruột, – Thời gian hẹn gặp đến rồi, chị đi trước đây.
Cô mới đi được vài bước, một bóng người đã từ sau lưng cô xông ra, ôm mạnh lấy cô, hai người đồng thời xông ra đường cái, đụng phải một chiếc xe buýt đang lao đến…
– Trái tim đã ngừng đập.
– Chuẩn bị máy khử rung tim, nạp điện, 200J.
– Được rồi, tránh ra.
Ninh Ninh từ từ mở mắt ra, ánh sáng đong đưa trước mắt làm cho cô hoa mắt, thật lâu sau mới yếu ớt hỏi:
– Bây giờ là mấy giờ?
Các y tá bác sĩ tiếp tục bận rộn, một y tá trong đó trong lúc bận rộn đã trả lời cô:
– Chị sẽ khỏe lên, chị hãy yên tâm.
– Bây giờ…là mấy giờ? – Ninh Ninh lại hỏi tiếp, – Qua cuối tuần rồi chưa?
– Còn chưa. – Y tá nói, – Bây giờ là tối thứ bảy, gần 8 giờ rồi.
Câu trả lời này gần như lấy hết sức lực trên người Ninh Ninh, hai mắt cô lại trở nên mơ hồ.
Cô còn sống, vậy Lý Thiện Trúc thì sao? Hai người họ bị đụng, chẳng những bị xe buýt đụng, còn bị những chiếc xe khác chèn qua, trong khoảnh khắc đó Ninh Ninh cảm thấy mình như khối thịt trên thớt bị con dao với tốc độ cực chậm băm nát thành bùn.
Không tốt rồi, tim đã sắp ngừng đập rồi.
– Để tôi xem…
Chẳng những tầm mắt trở nên mơ hồ mà ngay cả tiếng nói của bác sĩ cũng cách cô càng ngày càng xa.
Nói đùa, cô làm sao chết ngày hôm nay, chết trước cuối tuần được? Ninh Ninh giãy giụa há miệng, dùng hết sức lực cuối cùng nói với y tá bên cạnh mình:
– Tôi không phải Trương Tâm Ái, tôi là Ninh Ninh…
Thiết lập nhân vật đã hỏng, trở về mở đầu.
Một lần lại một lần đàm phán, một lần lại một lần tử vong, trong đó có một lần Ninh Ninh nhân lúc anh ta còn đang ở trong bếp đã cầm di động báo cảnh sát, cảnh sát tới, không đợi Ninh Ninh mở cửa, Lý Thiện Trúc đã kích nổ bình ga trong nhà bếp.
Lần này đây suýt chút nữa thôi Ninh Ninh đã chết rồi.
Sau khi nguy hiểm trùng trùng dựa vào một câu “Năm 2017 Trump lên làm tổng thống” mà quay lại mở đầu, Ninh Ninh cầm dao gọt hoa quả, nhìn chằm chằm Lý Thiện Trúc.
Lý Thiện Trúc bưng món đầu cá từ bếp đi ra, ngẩn người, cười hỏi cô:
– Chị Tiểu Ái, chị muốn giết em ạ?
Món đầu cá được anh ta nhẹ nhàng đặt lên bàn, phát ra tiếng cạch giòn vang, âm thanh giòn vang này làm cho Ninh Ninh nhớ tới bình ga bị nổ trong bếp, cô kêu a một tiếng, giơ dao trong tay lên, chĩa dao gọt hoa quả ngay vào Lý Thiện Trúc.
– Chị Tiểu Ái. – Yên lặng một lát, Lý Thiện Trúc đi đến gần cô, – Tay chị run lắm.
– Đừng tới đây.
Ninh Ninh hét lên, tay cầm dao gọt hoa quả run lên bần bật.
Đây là sợ hãi, là sợ hãi hay là do dự?
– Chị không còn lựa chọn khác phải không? – Cô không biết mình đang hỏi anh ta hay là đang hỏi chính mình. – Không giết em thì chị sẽ phải chết đúng không?
Nhưng mà dựa vào đâu mà muốn cô thay thế Trương Tâm Ái trở thành hung phạm giết người?
– Không thể từ bỏ được phải không?
Ninh Ninh đã quên đây là lần thứ mấy mình nói như vậy, dùng giọng điệu càng dịu dàng hơn, càng đáng thương và càng khẩn cầu hơn nói:
– Em cứ nhất định phải giết chị hay sao?
– Ngoài cái chết ra…- Lý Thiện Trúc chậm rãi lấy ra một con day phay, cười với cô, – Thì không còn cách nào khác để hai ta ở bên nhau cả.
Ngày 17 tháng 7 năm 2004, thứ 7, trong phòng khám tâm lý.
Văn Vũ đặt hai chén trà trên bàn, ánh mắt đảo qua túi xách của Ninh Ninh:
– Chị không nghe chút à?
Từ lúc bắt đầu ngồi ở chỗ này, di động trong túi xách Ninh Ninh đã không ngừng réo vang, cô không hề ấn tắt nó, nhưng cũng không ấn nghe, chỉ là ngơ ngác đờ đẫn ngồi tại chỗ cho đến khi nhân viên công tác gõ cửa phòng, tay cầm ấm điện bốc hơi nóng:
– Bác sĩ Văn, trà đun xong rồi.
Văn Vũ rót trà vào ly trống trước mặt cô.
Hương trà lượn lờ, vài cánh hoa màu vàng chuyển động trên mặt nước.
– 362.
Văn Vũ ngẩng đầu nhìn Ninh Ninh.
Ninh Ninh nhìn chén trà trước mặt, ánh mắt đờ đẫn:
– Đây là cốc trà hoa cúc thứ 362 em uống ở chỗ anh rồi.
Bất cứ điều gì lặp lại quá lâu đều có thể làm người ta mệt mỏi, tê liệt, hưng cảm, suy sụp và cuối cùng là bùng nổ hoặc chết.
Ninh Ninh chậm rãi bưng cốc trà hoa cúc kia lên, nhưng không uống mà chỉ ngửi mùi hương của nó, sau đó quay đầu đi nôn khan một trận.
Phản ứng của cô quá kịch liệt, quả thực làm cho Văn Vũ nghi ngờ cốc trà của mình có độc, hoặc là cô có chứng dị ứng hoa cúc.
– Tiểu Trương, Tiểu Trương em tới đây một chút.
Anh vội gọi nhân viên tới, dọn hết cốc trà cùng ấm trà đi, sau đó mở cửa thông gió.
Hơn mười phút sau, Ninh Ninh mới hơi bình ổn một chút.
– Chị đã đỡ chưa?
Văn Vũ hỏi cô, ánh mắt vừa quan tâm cũng có nghi ngờ.
Sau chuyện này anh cẩn thận suy nghĩ một chút, việc ở trên sân thượng hơn phân nửa là diễn kịch, nhưng lúc này thì sao? Lại đang diễn kịch tiếp phải không? Lại muốn giả mắc bệnh để nhận được sự đồng cảm của anh phải không?
Ninh Ninh nằm trên tay vịn sô pha, từ từ ngước lên nhìn anh, ánh mắt của cô rất kỳ lạ, vừa đau khổ vừa áy náy, thậm chí còn có tình cảm khó diễn tả bằng ngôn ngữ, loại tình cảm đó tựa như hoa dưới phiến đá từ dưới đất trồi lên, nhỏ bé, mù mịt, bừng tỉnh, giãy giụa.
– Cuộc sống như thế này, em không thể chịu đựng được dù chỉ một ngày. – Cô mù mịt nhìn Văn Vũ, – Mà anh ấy…làm sao anh ấy có thể chịu đựng được 27 năm?
Màn ảnh dần dần đi xa.
Trong khán phòng Rạp chiếu phim Nhân Sinh, gương mặt mù mịt của cô chiếu trên màn ảnh lớn, chiếu vào trong mắt của khán giả duy nhất.
Thạch Trung Đường ngồi ở trong khán phòng, mặt nạ ngọc thạch che đi ngũ quan của anh cùng với biểu cảm của anh giờ phút này, chỉ có ánh sáng trắng từ trong màn hình hắt xuống, chiếu sáng lên mặt nạ.
Mà chung quanh anh là một màu đen tối, dưới đất là một mảnh hỗn độn.
Anh bây giờ đang ngồi trên ghế trạm khắc hoa, có lẽ là chiếc ghế dựa hoàn chỉnh duy nhất còn sót lại trong Rạp chiếu phim Nhân Sinh, còn lại hầu hết đã bị người ta phá hủy, đổ gãy nằm la liệt dưới đất, hỗn loạn lộn xộn giống như một trạm phế phẩm, Rạp chiếu phim vốn dĩ đã cũ nát bởi vậy càng thêm rách nát hơn.
Tiếng chửi bới, tiếng gậy gộc va chạm vào nhau, tiếng khóc vang lên hết đợt này đến đợt khác, nhưng mà Thạch Trung Đường không quan tâm, anh hoàn toàn bị bộ phim điện ảnh trước mặt, bị người trong bộ phim điện ảnh mê hoặc, anh vẫn không nhúc nhích nhìn màn hình, chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.
– 27 năm? Chị đang nói ai?
– Anh trai của anh, Thạch Trung Đường.
Hết chương 121.