Lâm Phỉ Nhi nhìn theo bóng dáng Trương Phong rời đi, trên mặt tức khắc hiện lên một biểu cảm khác lạ.
Bởi vì khi Trương Phong vừa xoay người, một giọng nói vang lên: “Trương Phong, chờ một chút!” Lâm Phỉ Nhi do dự, đột nhiên mở miệng gọi.
“Cô còn có chuyện gì nữa sao?” Trương Phong xoay người nhìn Lâm Phỉ Nhi, nhẹ giọng hỏi.
“Số tài khoản ngân hàng của anh là gì? Lần trước tôi có kêu Tiểu Mạn chuyển tiền phí sinh hoạt cho anh, nhưng anh không muốn, nên tôi chuyển trực tiếp cho anh luôn.” Lâm Phỉ Nhi nhẹ giọng nói.
“Ồ, tôi sẽ gửi số tài khoản ngân hàng trên Wechat cho cô sau.” Trương Phong hờ hững đáp lại một câu, sau đó tiếp tục đi về phía phòng bất động sản.
Vài phút sau, Lâm Phỉ Nhi đã nhận được tin nhắn, là của Trương Phong, nội dung là số tài khoản ngân hàng. Cô ấy cười khổ lắc đầu nói: “Một người đàn ông mỗi tháng cần tôi gửi 60 triệu làm phí sinh hoạt, vậy mà giờ còn dám nói sẽ mua biệt thự cho tôi, đúng là khôi hài.”
Kỳ thực, lời Trương Phong nói sẽ mua biệt thự cho Phỉ Nhi là thật chứ không giỡn, bởi xét cho cùng thì Lâm Phỉ Nhi cũng là người phụ nữ của Trương Phong theo mức độ nào đó, mặc dù giữa hai người chưa có quan hệ gì, mà cô gái nhà họ Lâm này cũng chưa phải người phụ nữ của Trương Phong, bản chất cũng không phải là người xấu. Trương Phong tự hỏi, rốt cuộc anh phải tặng biệt thự cho Lâm Phỉ Nhi thế nào, cô ấy mới không nghi ngờ thân phận của anh.
Sau khi Trương phong đi vào trong phòng bất động sản, anh đã bị chấn động bởi sự xa hoa bên trong.
Quả không hổ là nơi bán biệt thự, đến Trương Phong khi nhìn qua toàn bộ những căn nhà rao bán bên trong còn muốn mua liền.
Bên trong phòng bất động sản có một cô gái xinh đẹp, so với một chị gái nóng bỏng xinh đẹp gợi cảm vẫn có sự chênh lệch rất lớn.
“Anh Trương, cuối cùng anh cũng tới rồi.”
Sau khi thấy Trương Phong bước vào, Lưu Thần Vy đã bước nhanh tới bên cạnh Trương Phong, nũng nịu kêu một tiếng.
“Vừa nãy tôi tình cờ gặp một người bạn, nên đứng hàn huyên mấy câu.”
Trương Phong nhìn Lưu Thần Vy, nhẹ giọng giải thích.
“Không sao hết không sao hết, trước tiên tôi sẽ giới thiệu qua cho anh về biệt thự của bên bất động sản chúng tôi.”
Lưu Thần Vy vừa nói vừa làm những động tác ái muội với Trương Phong, họ đi đến trước bàn làm việc, sau đó một giọng nói mê người bắt đầu vang lên giới thiệu về các căn biệt thự bên trong phòng bất động sát.
Cô gái ở bên trong phòng, nhìn cảnh thân mật như vậy thì bày ra biểu cảm khiếp sợ, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
“Chị Thần Vy nói hôm nay chị ấy sẽ dẫn một người thuộc thế hệ giàu có thứ hai tới mua biệt thự, không phải là người này đó chứ?”
“Sao có thể chứ, người này nhìn thoáng qua trông chẳng khác gì người bình thường, lấy đâu ra tiền mua biệt thự cơ chứ?”
“Đúng vậy, người đàn ông này trông chẳng khác gì một tên nghèo hèn, cô nhìn quần áo anh ta mặc trên người đi, tất cả đều là đồ rẻ hàng vỉa hè thôi”
“Quần áo vỉa hè trông cũng thật tầm thường.”
“Nhưng nếu anh ta thật sự là người bình thường, thì tại sao Thần Vy lại tiếp đón anh ta như vậy? Thật không hợp lẽ thường!”
Các cô gái làm việc trong phòng bất động sản nhỏ giọng xì xào bàn tán, như thể không tin nổi.
Bọn họ vừa nhìn Trương Phong vừa nhỏ giọng bàn tàn, nội dung vẫn là liệu Trương Phong có mua nổi biệt thự bên trong khu bất động sản này không.
“Anh Trương, biệt thự ở chỗ này của chúng tôi rất xa hoa, chỉ cần anh mua nhà, thì bất cứ lúc nào anh muốn, anh đều có thể dọn vào ở ngay, anh nghĩ sao?”
Lưu Thần Vy giới thiệu đơn giản về bối cảnh biệt thự xung quanh một chút, sau đó lại nũng nịu nhìn Trương Phong hỏi.
“Cứ tính thế đi.”
Trương Phong hờ hững đáp lại một câu, sau đó lại nhìn Lưu Thần Vy nói: “Vừa rồi có một người mặc váy bó hông, diện mạo giống nữ sinh vừa tới chỗ các cô xem nhà ở, cô đi hỏi giúp tôi xem nữ sinh đó đã nhìn trúng biệt thự nào trong số này!”
Sau khi nghe được câu nói này của Trương Phong, Lưu Thần Vy sững sờ mất một lúc, ngay sau đó cô ta nhớ tới Lâm Phỉ Nhi, người mà cô ta đã đụng phải trước cửa phòng.
“Anh Trương, giờ tôi sẽ giúp anh đi tìm người đã tiếp đón người bạn mà anh gặp trước đó, có vấn đề gì anh có thể yêu cầu.”
Trương Phong gật gật đầu, sau đó đi đến khu nghỉ ngơi bên cạnh, ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại.
Lưu Thần Vy bước đi uyển chuyển trên đôi giày cao gót, lượn lờ đến quầy lễ tân, hỏi: “Tiểu Phương, tôi hỏi chút, là ai đã tiếp đón cô gái mặc chiếc váy bó hông vừa đi ra ngoài kia thế?”
Người đẹp đứng quầy lễ tân nghe thấy lời này của Lưu Thần Vy thì vội vàng cúi đầu lục lại ghi chép trên máy tính, sau đó mở miệng đáp: “Chị Thần Vy, cô gái vừa đi ra ngoài kia được giám đốc Phan tiếp đón.”
“Là giám đốc Phan?”
Sau khi nghe thấy lời này, Lưu Thần Vy không kìm được mà sững sờ một chút, trong mắt lập tức hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Bởi vì sau một khoảng thời gian làm việc trong công ty bất động sản, làm việc khá tốt và cả mối quan hệ với các đồng nghiệp khác cũng không tồi, nhưng chưa bao giờ co ra hợp với giám đốc Phan này.
Giám đốc Phan này tên là Phan Diễm, là bạn học thời đại học của Lưu Thần Vy.
Sau đại học, cùng tốt nghiệp đại học rồi vào làm chung một công ty, thời điểm vừa mới vào công ty, quan hệ giữa hai người cũng không tồi.
Nhưng về sau lại vì chơi thủ đoạn sau lưng mà xích mích.
Thời điểm năm năm trước, Lưu Thần Vy và Phan Diễm cùng cạnh tranh vị trí giám đốc của bất động sản Hằng Khoa.
Nhưng bởi vì bạn trai của Phan Diễm có quen biết với ông chủ công ty, nên Phan Diễm đã đi cửa sau, trở thành giám đốc phòng bất động sản này.
Tuy rằng chức vị của cả hai đều là giám đốc, nhưng cấp bậc giám đốc của Lưu Thần Vy thực sự không thể so được với Phan Diễm, giống như khoảng cách giữa trời và đất.
Cho nên chuyện này cũng khiến Lưu Thần Vy nhận thức rõ ràng, người phụ nữ có chỗ dựa là có tất cả.
Mặc dù Lưu Thần Vy cực kỳ coi trọng vật chất, mặc dù Lưu Thần Vy có thể không từ thủ đoạn để đu bám đại gia. Nhưng phong cách làm việc của hai người lại hoàn toàn khác nhau, người phụ nữ họ Phan này không có gì là không dám bán rẻ.
Điểm mấu chốt là, lãnh đạo bên trên.
Cô ta vẫn luôn kiên trì tập trung vào điểm mấu chốt này.
Trừ phi là kiểu thế hệ thứ hai giàu có hàng đầu như Trương Phong, Lưu Thần Vy cam tâm tình nguyện dâng bản thân của mình, ngủ với bọn họ.
“Chị có muốn em gọi giám đốc Phan tới đây bây giờ không?”
Người đẹp trước quầy lễ tân nhìn Lưu Thần Vy nhẹ giọng hỏi.
“Ừm, em gọi người đó ra đi!”
Sau khi do dự mất một lúc, Lưu Thần Vy khẽ gật gật đầu.
Kỳ thực, hôm nay có Trương Phong ở đây, cô ta muốn tranh thủ chèn ép Phan Diễm bình thường luôn kiêu ngạo kia.
Sau khi nghe thấy lời Lưu Thần Vy nói, người đẹp đứng quầy lễ tân vội bước vào trong.