Cùng lúc đó Trương Phong rời khỏi khách sạn Thất Thiên.
Trương Phong móc điện thoại ra gọi cho Phương Chí Hoa.
"Cậu Trương, cậu có gì căn dặn tôi sao?"
Điện thoại vừa mới kết nối, đã truyền tới giọng nói của Phương Chí Hoa.
"Giúp tôi điều tra một người, người này tên là Diệp Tiểu Long."
Trương Phong khẽ nói.
"Được rồi, cậu Trương, tôi sẽ cho người đi điều tra ngay lập tức, đợi lát nữa sẽ có người liên lạc với cậu!"
Phương Chí Hoa vội vàng đồng ý.
"Ừm!"
Trương Phong gật đầu, sau đó cúp điện thoại, đi nhanh về phía đại học Giang Thành.
Nhưng Trương Phong chưa kịp bước vào trường học, một chiếc xe Bentley đã dừng lại trước mặt anh.
Một người đàn ông trung niên mặc vest bước từ trong xe ra, vẻ mặt dè dặt cúi đầu cung kính nói với Trương Phong: "Cậu Trương, xin chào!"
Trương Phong nhìn người mặc đồ vest từ trên xuống dưới nhìn, nghi ngờ hỏi: "Ông là người của Phương Chí Hoa?"
"Dạ phải cậu Trương. Tổng giám đốc Phương bảo tôi đi điều tra một người tên là Diệp Tiểu Long. Tôi vừa điều tra xong rồi. Bây giờ cậu có muốn đi qua đó gặp anh ta không?" Người đàn ông mặc đồ vest vội nói.
"Ừm, đi ngay đi!" Trương Phong gật đầu nói.
"Cậu Trương, xin mời lên xe!"
Người đàn ông mặc đồ vest mở cửa xe, lấy tay che mui xe, thái độ hết sức thận trọng.
Trương Phong hơi ngượng ngùng trước hành động của người đàn ông mặc đồ vest, nhẹ giọng nói: "E hèm, thật ra ông không cần khách sáo với tôi như vậy..."
"Cậu chủ Trương, cậu là ông chủ của tổng giám đốc Phương, mà tổng giám đốc Phương lại là ông chủ của tôi. Tôi khách sáo với cậu là việc nên làm!" Người đàn ông mặc đồ vest nhỏ giọng đáp.
"Ha ha, vậy ông tên là gì?"
Trương Phong mỉm cười hỏi người đàn ông mặc đồ vest.
"Tôi tên là Tạ Hoa Cường, cậu Trương cứ gọi tôi Tiểu Cường là được!"
Người đàn ông mặc đồ vest vừa lái xe vừa nói.
"Ông chính là Tạ Hoa Cường?"
Trương Phong nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Cậu chủ Trương, cậu đã nghe đến tên của tôi rồi sao?"
Tạ Hoa Cường cười hỏi.
"Đương nhiên là tôi đã nghe nói rồi. Ở Giang Thành này ai mà không biết danh tiếng của Tạ Hoa Cường chứ?"
Trương Phong cực kỳ kinh ngạc trả lời.
"Ha ha, cậu chủ Trương đã quá khen. Trước mặt cậu chủ Trương, tôi chỉ là một tên đàn em mà thôi. Sau này nếu cậu chủ Trương có dặn dò gì, không cần gọi cho tổng giám đốc Phương, gọi thẳng cho tôi là được! "Tạ Hoa Cường nhìn Trương Phong cung kính nói.
Trương Phong bất đắc dĩ nhìn Tạ Hoa Cường, không biết nên diễn đạt tâm trạng bây giờ của mình như thế nào.
Chỉ cần là người Giang Thành, ít nhiều gì cũng đều nghe qua danh tiếng của Tạ Hoa Cường. Đương nhiên Trương Phong cũng nghe qua danh tiếng của ông ta từ các bạn trong lớp.
Có người nói ở thành phố Giang Thành này, có một nhân vật nổi cộm mánh khóe thấu trời, hai giới hắc bạch đều bao thầu hết. Tên của ông ta chính là Tạ Hoa Cường.
Cả thành phố Giang Thành này, hầu như không ai dám chọc đến Tạ Hoa Cường, và hầu hết các tụ điểm của thành phố này đều thuộc quyền kiểm soát của ông ta!
Lúc này, dù có nằm mơ Trương Phong cũng không ngờ đại ca xã hội đen Tạ Hoa Cường trong lời đồn thế mà lại đang lái xe chở anh, hơn nữa còn bảo anh gọi ông ta là Tiểu Cường nữa chứ!
Nếu để bọn Vương Hùng, Nhãn Kính biết được chẳng phải sẽ dọa bọn họ sợ rụng tim sao?
Mười phút sau.
Tạ Hoa Cường đậu chiếc Bentley trước quán bar Dạ Sắc, sau đó xuống xe giúp Trương Phong mở cửa xe, rồi nói: "Cậu chủ Trương, tôi đã bảo người của tôi điều tra rồi, Diệp Tiểu Long mà cậu nhắc tới bây giờ hẳn là đang ở trong quán bar này!"
"Ừm, vào xem thử đi!"
Trương Phong nhẹ giọng đáp, sau đó đi thẳng vào quán bar Dạ Sắc.
Chỉ lát sau, Trương Phong đã tìm được phòng Vip lúc nãy, sau đó vươn tay đẩy thẳng cửa ra.
Diệp Tiểu Long vốn đang chơi bài poker, sau khi thấy Trương Phong đi vào thì không khỏi sững người.
Sau đó anh ta nhếch miệng cười nói: "Ồ, đây không phải là chúa tể của những chiếc sừng Trương Phong nhà chúng ta sao? Sao cậu lại trở về rồi? Bộ cậu định đến liếm giày của tôi sao?"
"Ngại quá, lần này giày của tôi bẩn rồi!"
Trương Phong nhìn Diệp Tiểu Long, giọng điệu bình tĩnh cười nói.
"Giày của mày bẩn rồi?"
Diệp Tiểu Long nghe Trương Phong nói vậy, không khỏi thừ người một lúc, sau đó mới phản ứng lại, sắc mặt hầm hầm đi về phía Trương Phong.
Lúc này, Diệp Thiên Hổ đang ngồi trên sô pha cũng liếc mắt nhìn Trương Phong, hơi khó hiểu không biết lần này Trương Phong trở về làm gì.
"Thằng nhóc, mày vừa nói giày của mày bẩn rồi đúng không?"
Ánh mắt Diệp Tiểu Long khiêu khích nhìn Trương Phong nói
"Không sai."
Trương Phong khẽ gật đầu.
"Các anh em, thằng nhóc này nói giày của nó bẩn rồi, chúng mày nói xem nên làm gì?"
Diệp Tiểu Long đột nhiên mở miệng hét lớn.
Ầm!
Trong phòng Vip, lập tức có hơn chục tên đàn em vây quanh Trương Phong.
"Cậu chủ Trương chỉ nói giày của cậu ấy bẩn mà thôi, một đám các người vây quanh cậu ấy làm gì?"
Đúng lúc này Tạ Hoa Cường cất bước đi vào phòng Vip.
Mà Diệp Thiên Hổ vốn vẫn ngồi trên sô pha uống bia, nghe thấy giọng nói của Tạ Hoa Cường thì đột nhiên quay đầu lại, sau đó cả người như bị sét đánh, cứng ngắc tại chỗ, trên mặt ngập tràn vẻ khó tin.
"Mày lại là thằng cà chớn chui ra từ chỗ nào thế?"
Diệp tiểu Long cũng không quen biết Tạ Hoa Cường, giận dữ nhìn chằm chằm ông ta mắng.
"Bốp!"
Diệp Tiểu Long vừa dứt lời, Diệp Thiên Hổ đã xông ngay trước mặt anh ta, đạp một cước khiến anh ta ngã xuống đất.
Sau đó anh ta nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Long, hung hăng mắng: "Mẹ nó, mày ăn nói kiểu gì thế? Mau xin lỗi anh Cường đi!"