Sau khi Mộng Điệp nhìn thấy đám người Trương Phong, Phương Chí Hoa rời đi, khuôn mặt cô ta có chút không vui, cô ta bĩu môi, nói với Lưu Ba và Long Siêu: "Chắc hẳn là do bộ dạng của hai người quá hèn mọn nên mới dọa cậu chủ Trương sợ chạy mất!"
"Sao cô không nói chính cô đã dọa cậu Trương chạy đi?" Lưu Ba tức giận trả lời.
"Tôi đẹp như vậy, sao cậu Trương bị tôi dọa sợ được chứ? Anh không thấy ánh mắt cậu chủ Trương nhìn tôi sao?" Mộng Điệp trừng mắt kêu lên.
“Có tên đàn ông nào mà không nhìn cô với ánh mắt đó chứ?” Lưu Bá có chút không nói nên lời.
"Anh thì biết cái rắm gì, tôi nói cho các người biết, tôi sẽ quyết tâm giành được cậu chủ Trương, quang minh chính đại trở thành người phụ nữ của cậu ấy, đến lúc đó tôi sẽ cho hai người làm vệ sĩ, cho nên bây giờ hai người nên đối xử tốt với tôi đi…”
Mộng Điệp lắc lắc thân hình gợi cảm, nở một nụ cười quyến rũ và nói.
Lưu Ba, Long Siêu nghe vậy, chỉ biết bày ra vẻ mặt rất khinh thường, không ai trả lời Mộng Điệp cả, bắt đầu bận rộn với việc riêng của mình.
...
Ở phía bên kia, Trương Phong nhờ Phương Chí Hoa chở anh đến quán bar Dạ Sắc.
Nhưng Trương Phong không yêu cầu Phương Chí Hoa đỗ xe ở lối vào quán bar mà đỗ cách quán bar một đoạn, sau khi Trương Phong xuống xe, một mình anh đi về phía quán bar.
Khi Trương Phong đến quán bar đã là chín giờ tối.
Đây là khoảng thời gian nhộn nhịp nhất của quán bar, vì vậy quầy bar và nhân viên phục vụ đều bận rộn.
"Trương Phong đến rồi hả?"
Người quản lý Cao Lộ Lộ đã nhanh chóng hét lên khi nhìn thấy Trương Phong bước vào.
"Chị Lộ Lộ, xin lỗi nha, vừa nãy có chút chuyện cho nên đến hơi muộn..."
Trương Phong cảm thấy hơi có lỗi khi thấy mọi người bận rộn như thế này, anh nói với Cao Lộ Lộ.
"Ồ, không sao, cậu tới đúng lúc lắm, lúc nãy cũng chưa có khách nhiều!"
Cao Lộ Lộ mỉm cười đáp lại, sau đó đưa cho Trương Phong vài chai rượu vang đỏ và đồ ăn nhẹ, nhẹ nhàng nói với Trương Phong: "Trương Phong, trước tiên cậu đừng thay quần áo, bởi vì phòng số 3 có khách, bọn họ cứ nói phải là cậu đưa rượu tới!"
"Được!"
Trương Phong gật đầu, rồi cầm rượu đỏ và đồ ăn nhẹ đi về phía phòng số 3.
"Cốc cốc cốc!"
Khi Trương Phong đi đến cửa phòng, anh đưa tay gõ cửa.
"Mời vào!"
Giọng một người đàn ông vang lên.
Trương Phong vội vàng mở cửa và bước vào.
Nhưng sau khi Trương Phong vào phòng, tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ.
Bởi vì trong phòng này có đám người Dương Uy, Trần Văn Văn, Diệp Mị, Tôn Lị!
Trương Phong không ngờ mình sẽ đụng độ với đám người Dương Uy ở quán bar này.
"Trương Phong, thật sự là cậu sao?"
Tôn Lị không khỏi kêu lên sau khi nhìn thấy Trương Phong.
"..."
Trương Phong ngước nhìn Tôn Lị, nhưng không nói gì.
"Không ngờ bình thường cậu diễu võ giương oai nói mình là phú nhị đại ở trong trường, thế mà lại chạy tới quán bar làm bồi bàn. Trương Phong ơi Trương Phong, tôi còn tưởng cậu có bản lĩnh gì nên mới dám kiêu ngạo ở trong trường như thế chứ, không ngờ vẫn vô dụng không có tiền đồ thế này à?"
Trần Văn Văn luôn oán hận chuyện Trương Phong khiến Dương Uy phải quỳ xuống nhận lỗi, lúc này nhìn thấy Trương Phong, đương nhiên cô ta sẽ phải khiêu khích vài câu.
Trương Phong đặt đồ ăn nhẹ và rượu đỏ lên bàn, không muốn nói chuyện với đám người Trần Văn Văn, Dương Uy, quay người muốn rời đi.
"Đợi một chút!"
Nhưng vào lúc này, một người đàn ông đang ngồi giữa đám người Dương Uy, Trần Văn Văn đột nhiên kêu lên.
Trương Phong nghe vậy, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó quay đầu hỏi: "Anh còn chuyện gì sao?"
"..."
Người đàn ông híp mắt nhìn Trương Phong từ trên xuống dưới, nhưng cũng không trả lời câu hỏi của Trương Phong, mà là quay đầu về phía Dương Uy hỏi: "Dương Uy, người mà cậu vừa nói chính là tên Trương Phong này sao?"
"Đúng vậy, anh Báo, là cậu ta!"
Dương Uy nghiến răng dữ dội và trả lời.
Trương Phong đã khiến Dương Uy mất hết thể diện ở trường học, Dương Uy cũng không biết danh tính thực sự của Trương Phong, vì vậy lúc này anh ta vẫn đang nghĩ cách trả thù Trương Phong.
Dương Uy cảm thấy Trương Phong chắc chắn đã hối lộ hiệu trưởng cho nên Triệu Vĩnh Xương mới đứng về phía Trương Phong, vì thế Dương Uy đã sử dụng các mối quan hệ xã hội của mình để đối phó với Trương Phong.
Người vừa lên tiếng chính là Vương Báo, một tên khốn xã hội đen mà anh ta quen biết.
Chỉ cần Dương Uy gặp phải bất kỳ vấn đề gì, đều sẽ tìm anh Báo này giúp anh ta giải quyết, sau khi sự tình xong xuôi, Dương Uy cũng sẽ thưởng cho người này một khoản tiền, quan hệ giữa hai người rất vững chắc.
Để trả thù Trương Phong, Dương Uy đã cố tình mượn 30 triệu từ một người bạn để cho anh Báo dạy cho Trương Phong một bài học nhớ đời.
Vương Báo thấy Dương Uy đã chuẩn bị 30 triệu chỉ để đối phó với một học sinh nghèo nên đã đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Nhưng không ai ngờ Dương Uy vừa mới nói với Vương Báo về chuyện của Trương Phong, thì Trương Phong lại tự mình tìm tới cửa!
"Anh Báo, trước đó tên Trương Phong này còn bắt Dương Uy quỳ xuống, hôm nay anh nhất định phải đòi lại công bằng cho Dương Uy.”
Trần Văn Văn kích động hét lên.
"Văn Văn, yên tâm đi, Dương Uy là em trai tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu ấy giải quyết tên khốn này!"
Vương Báo nhìn Trần Văn Văn và trả lời, sau đó đứng dậy và đi đến trước mặt Trương Phong: "Trước đó mày bảo Dương Uy quỳ xuống ở trong trường phải không?"
"Liên quan gì đến anh?"
Trương Phong lạnh giọng hỏi.
"Liên quan gì đến tao à?"
Vương Báo cười khẩy một tiếng, sau đó chỉ vào Trương Phong quát: "Mày không biết Dương Uy có quan hệ gì với tao sao? Thế mà mày dám khi dễ cậu ấy, mày chán sống rồi à?"
"Tôi mặc kệ anh và Dương Uy có quan hệ gì, cho dù anh có là cha của cậu ta, cũng không phải việc của tôi!"
Trương Phong cảm thấy cậu hỏi của tên Vương Báo này rất ngu ngốc, vì vậy anh có chút mất kiên nhẫn trả lời.
"Ôi chao, tên nhóc mày còn giả vờ gì thế!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!