Năm phút sau.
Đám người Trương Phong cùng quay trở lại lớp học.
Nhưng sau khi đám sinh viên trong phòng học đó nhìn thấy Trương Phong quay trở lại, họ thi nhau biểu lộ ánh mắt khinh bỉ, bọn họ thật sự chán ghét hành động ăn trộm của Trương Phong từ tận đáy lòng.
Mà bản thân hai người Tần Lan lẫn Đường Tiểu Mạn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra trong văn phòng hiệu trưởng, cho nên khi nhìn thấy đám người Trương Phong quay trở lại, họ chỉ nghĩ đơn giản là bọn họ tới đây để tuyên bố Trương Phong đã bị đuổi học.
“Trương Phong à Trương Phong, cuối cùng thì anh cũng bị trường đuổi học rồi đúng không? Để tôi xem lần này anh còn kiêu ngạo nổi nữa không!”
Trần Văn Văn nhìn về phía Trương Phong rồi cười khẩy một tiếng, sau đó lại tiếp tục nói với Trương Phong bằng giọng điệu quái gở: “Ai u, đây chẳng phải là Trương Phong, thần trộm của lớp chúng ta sao? Có phải anh quay lại đây để cầu xin mọi người tha thứ cho anh, cho một con người đã hối cải như anh cơ hội để làm lại không?”
“…”
Trương Phong nghe được lời này, anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Văn Văn một cái.
“Tại sao phải cho loại người này cơ hội sửa đổi gì cơ chứ? Nên đuổi thẳng cổ mới đúng!”
“Đúng vậy, loại người cặn bã như cậu ta không nên tha thứ!”
“Hoặc là gọi cảnh sát tới bắt cậu ta đi cũng không tồi!”
Sinh viên trong lớp học bắt đầu sôi nổi hơn hẳn, lời ra tiếng vào, thể hiện rõ sự căm phẫn với Trương Phong.
“Mọi người đừng nói gì nữa, thực ra chuyện Trương Phong trộm tiền cũng là có nguyên nhân cả, dẫu sao thì gia đình cậu ta nghèo như vậy, hơn nữa lúc nào cũng thích sĩ diện, cho nên đến lúc hết tiền cũng chỉ còn cách ăn trộm để giữ thể diện cho bản thân!” Lúc này Dương Uy cũng hô lên một tiếng.
“Không có tiền thì yên phận một chút không được sao? Sao cứ phải sĩ diện giả bộ làm gì, lại còn ăn trộm tiền của người khác để giả danh người nhà giàu nữa chứ, thật đúng là không biết xấu hổ!”
Trần Văn Văn vội vàng nói.
Trương Phong nhìn hai người Trần Văn Văn và Dương Uy bằng nét mặt không cảm xúc, thực tế giờ phút này trong lòng anh không còn bất kỳ cảm giác phẫn nộ gì hết, ngược lại còn thấy nực cười.
Bởi vì Trương Phong đang rất tò mò, đợi hai người bọn họ biết rõ chân tướng vụ việc xong sẽ bày ra vẻ mặt thế nào.
Mà sau khi đám sinh viên trong lớp học nhìn thấy nhóm người Trương Phong quay trở lại lớp xong, họ còn tưởng rằng Trương Phong đã nhận lỗi với hiệu trưởng, giờ quay lại đây là để cầu xin mọi người cho anh cơ hội để sửa đổi, để trở thành một con người khác.
Cho nên hầu hết mọi người đều đứng lên, tung những lời ác ý với Trương Phong.
Vốn dĩ mối quan hệ của Trương Phong với các bạn trong lớp đã không được tốt lắm, giờ lại có thêm vụ trộm tiền này, nên tự khắc, đám sinh viên trong lớp sẽ lại càng thêm khinh bỉ Trương Phong.
Cả hai người Vương Hùng và Nhãn Kính cũng ngây ngốc sững sờ một chỗ, cho tới tận bây giờ bọn họ vẫn không thể tin được chuyện Trương Phong trộm tiền là sự thật.
Hai người Ngụy Đức Hải và Triệu Vĩnh Xương vốn định tiến lên bục giảng để làm sáng tỏ chuyện này, nhưng lại bị Trương Phong duỗi tay ngăn cản.
“Cậu Trương à, tôi sẽ đứng ra giải thích giúp cậu!” Ngụy Đức Hải nhìn Trương Phong, nhỏ giọng nói.
“Không cần, tôi rất thích xem dáng vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa của đám người này, và tôi sẽ khiến tất cả họ phải trả một cái giá đắt!”
Trương Phong lạnh lùng thốt ra một câu, sau đó anh đi thẳng lên bục giảng, híp mắt nhìn đám sinh viên đang nhao nhao phía dưới.
Trương Phong cảm thấy, chỉ có những lúc như này mới có thể nhìn rõ nhất khuôn mặt thật sự của một người, anh phải nhớ thật kỹ từng người đang nở nụ cười trào phúng châm biếm nhìn anh, sau đó từ từ phục thù.
Về phần đám người Ngụy Đức Hải và Triệu Vĩnh Xương, sau khi thấy Trương Phong không muốn để bọn họ tham dự vào chuyện này, họ lập tức im lặng không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ đứng một bên nhìn.
Nhưng lúc này, Tần Lan lại cảm giác được có gì đó không đúng, bởi vì nếu Trương Phong thật sự bị trường đuổi học, thì đáng ra Ngụy Đức Hải phải đứng ra tuyên bố chuyện này mới đúng, sao giờ vẫn yên lặng đứng một bên không nói câu nào?
“Hiệu trưởng Triệu, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Tần Lan hơi do dự một chút, cô ta nhẹ giọng nhìn Triệu Vĩnh Xương hỏi.
“Đợi lát nữa cô sẽ biết!” Triệu Vĩnh Xương hờ hững đáp lại một câu rồi thôi.
Mà sau khi nghe được lời này, ánh mắt Tần Lan dường như lại càng lộ rõ vẻ khó hiểu.
Về phần đám sinh viên trong lớp học, sau khi thấy Trương Phong bước lên bục giảng, nét mặt bọn họ có phần kích động.
“Trương Phong, sao cậu vẫn còn mặt mũi quay lại lớp học vậy hả? Lớp chúng ta khi không lại xuất hiện một đứa ăn trộm như cậu, thật đúng là mất mặt cho cả cái lớp này rồi!”
“Đúng vậy, ngày thường nhìn cậu có vẻ trung thực, thật không ngờ cậu là loại người như vậy! Thảo nào tự dưng thấy cậu có tiền trong người, hóa ra đều là trộm tiền từ người khác mà ra cả!”
“Cầm tiền của người khác rồi ra ngoài giả danh kẻ có tiền, thật đúng là quá vô sỉ, không biết xấu hổ!”
Đám sinh viên thi nhau nhìn về phía Trương Phong, sôi nổi hét to.
Về phần Trương Phong, anh vẫn chỉ đứng trên bục giảng bằng nét mặt dửng dưng, tiếp nhận những lời chỉ trích đến từ bốn phương tám hướng mà không hề có bất kỳ ý phản bác nào.
“Trương Phong, rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra hả?”
Đúng lúc này, một bóng hình xinh đẹp bất ngờ chạy từ bên ngoài phòng học vào, người đó nhìn về phía Trương Phong hỏi với giọng điệu có phần khó hiểu.
“Không có việc gì…”
Trương Phong quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là hai người Tiết Vũ Nhu và Tô Hiểu Huyên.
Hai người Tiết Vũ Nhu và Tô Hiểu Huyên chờ ở rạp chiếu phim quá lâu, đã vậy khi họ gọi điện cho Vương Hùng cũng không thấy người bắt máy, cho nên họ cũng chỉ có thể chạy một mạch tới phòng học này, để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi hai người vừa mới vào đến phòng học, đã thấy hình ảnh Trương Phong đang bị mọi người chỉ trích gay gắt.
Mà sau khi Vương Hùng thấy Tiết Vũ Nhu và Tô Hiểu Huyên xuất hiện, trên mặt anh ta lập tức hiện rõ vẻ kinh hoảng.
Bởi vì anh ta cảm thấy nếu để Tiết Vũ Nhu biết chuyện Trương Phong ăn trộm, chắc chắn Tiết Vũ Nhu sẽ lại rời khỏi Trương Phong một lần nữa.
Cho nên Vương Hùng vội vàng đứng dậy, đi tới bên cạnh Tiết Vũ Nhu, sau đó anh ta túm hai người Tiết Vũ Nhu lại nói: “Hiểu Huyên, Vũ Nhu, sao hai người lại tới đây?”
“Còn sao được nữa hả, không phải là vì ba người các cậu mãi không chịu xuất hiện, đã vậy gọi điện cũng không thèm nghe, cho nên hai người bọn tôi phải chạy tới đây tìm các cậu đấy…”
Tô Hiểu Huyên chu cái miệng nhỏ đáp lại một câu, sau đó cô ta quay đầu nhìn về nơi Trương Phong đang đứng, tiếp tục hỏi: “Vương Hùng, ở đây xảy ra chuyện gì rồi à? Sao bọn họ đều nhằm vào Trương Phong mà chửi thế?”
“Ách… Cũng không có chuyện gì đâu, chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi mà, hai cậu đi nhanh đi thì hơn!” Vương Hùng tùy tiện đáp lại một câu cho có lệ.
“Hiểu lầm nhỏ? Sao tôi không cảm thấy vậy nhỉ? Có phải Trương Phong làm ra chuyện xấu gì rồi không?”
Tô Hiểu Huyên cau mày hỏi lại.
“Không có, sao Trương Phong có thể làm…”
Không để Vương Hùng có cơ hội nói hết lời, Trần Văn Văn bất ngờ đứng lên hô to: “Cậu đoán đúng rồi đấy, đúng là Trương Phong đã làm chuyện xấu, anh ta trộm tiền quỹ của lớp chúng tôi, hơn nữa còn bị bắt ngay tại trận, giờ chúng tôi đang thương lượng xem nên xử lý tên Trương Phong này thế nào!”
Trần Văn Văn đã muốn chia rẽ hai người Trương Phong và Tiết Vũ Nhu từ lâu rồi, trước đó, thời điểm ở nhà hàng Tây Felix, Tiết Vũ Nhu thổ lộ với Trương Phong khiến Trần Văn Văn cảm thấy khó chịu cực kỳ.
Giờ Tiết Vũ Nhu đã chủ động chạy tới, nên đương nhiên Trần Văn Văn sẽ không bỏ qua cơ hội này.