Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tôi Thoát Ế Thành Công Trong Trò Chơi Sinh Tồn -

Tác giả: Nhất Nhân Lộ Quá

Edit: KT

_______________

“Tìm thấy chưa?” Tên thanh niên ngó qua xem xét, nhưng không hào hứng lắm, “Giờ thì có phải mày nên giải thích cho tao là bạn mày gặp chuyện gì không?”

Tên này không quan tâm đến chìa khóa ra ngoài sao?

Đỗ Nhất Tân đáp: “Tôi không biết. Vừa nãy nó ở trong đó thật, giáo viên tuần tra cũng thế, nhưng giờ lại biến mất rồi.”

Vừa dứt lời, thanh niên đột nhiên túm chặt cổ áo cậu, lôi cậu ra khỏi phòng rồi quăng xuống sàn.

“Cái…” Đỗ Nhất Tân vô thức muốn chửi bậy, nhưng nhìn vẻ mặt của đối phương xong thì lại phải nuốt xuống, “Anh làm gì thế?”

“Hỏi hai câu.” Tên thanh niên ngồi xuống, gõ nhẹ gậy kim loại vào vai Đỗ Nhất Tân.

“Đầu tiên, người bạn kia của mày có tồn tại không?”

“Tôi nói rồi mà! Ban đầu nó ở trong đó, vì cứu tôi nên bị kẹt trong đó với giáo viên tuần tra. Tôi cũng không biết họ biến mất thế nào!”

“Không nói dối chứ?”

Đỗ Nhất Tân gật đầu chắc chắn.

“Được rồi, câu thứ hai.” Tên thanh niên nheo mắt, “Đứa bé mà mày nói đến là thật hay giả?

“Giả.”

“Ồ?” Lần này đến lượt thanh niên ngẩn ra. Mặc dù hắn có cảm giác Đỗ Nhất Tân đang xạo, nhưng không ngờ cậu lại thừa nhận nhanh như vậy.

Đỗ Nhất Tân thừa nhận, vốn là do đã có cân nhắc. Tên này cứ hỏi đi hỏi lại, chắc là vì trong lòng đã có sẵn câu trả lời rồi. Nếu còn giấu giếm nữa, khiến đối phương cọc lên, có khi hắn còn nện thẳng luôn một gậy. Bây giờ cậu phải tìm cách khác để kéo dài thời gian.

“Nếu lúc đó tôi không nói như vậy thì anh đã giết tôi thẳng cẳng rồi.” Đỗ Nhất Tân nhìn hắn, “Đúng không, Ứng Thịnh?

Nghe thấy tên mình phát ra từ miệng một người lạ, biểu cảm của Ứng Thịnh biến mất ngay lập tức. Dù không nói gì nhưng năm ngón tay nắm chặt gậy kim loại của hắn đã tăng thêm lực.

Đỗ Nhất Tân cảm thấy đầu mình hơi gặp nguy hiểm, nhưng vẫn nói tiếp: “Anh đang tìm người. Dù tôi không rõ thân phận thật sự của người đó nhưng tôi có thể giúp anh.”

“Giúp tao?” Ứng Thịnh nhướng mày, “Tao thấy mày là đứa khả nghi nhất rồi.”

“Không phải anh muốn biết vị trí của những người còn lại trong trường sao, tôi có thể nói cho anh biết. Lúc mới đến tôi có tìm thấy một manh mối, nắm được thông tin của tất cả mọi người. Thế nên tôi mới biết tên anh.”

Ứng Thịnh gõ ngón tay lên trán: “Tao hơi mất kiên nhẫn rồi. Nói thật, nếu bây giờ tao giết mày thì khỏi phải nghe mày lải nhải.”

Dở rồi. Mình nói lòng vòng nhiều như vậy, thế mà lại khiến tên này mất hết kiên nhẫn rồi.

“Nếu giết tôi thì anh sẽ không tìm được những người khác!”

“À… Đúng nhỉ.” Tên thanh niên suy nghĩ một chút rồi cười, “Vậy thì bức cung xong rồi mới giết mày.”

Òa, đúng là lỡ tự đào cái hố chôn lớn quá rồi.

Đỗ Nhất Tân không thèm xàm xí nữa, đứng dậy co cẳng chạy. Người kia không đuổi theo, chỉ nhấc chân, đưa tay ra sau rồi ném mạnh về trước —— Đỗ Nhất Tân chỉ cảm giác bắp chân bị đập trúng, nhìn kỹ lại thì phát hiện là một chiếc nhẫn sắt.

Đây là...

Cậu bỗng nhớ ra gì đó, vẻ mặt thay đổi, bổ nhào về phía trước. Sau đó, một làn sóng nhiệt bùng lên phía sau cậu, cơ thể cậu bị nổ hất lên, bay thẳng ra xa vài mét.

“Khụ khụ.” Đỗ Nhất Tân bò dậy khỏi đám khói nhưng lại phát hiện mình đã ngã vào nhà kho. Giống như phòng trực bên cạnh, cửa kho cũng bị thủng một lỗ lớn.

Lưng cậu bỏng rát, đau mất một lúc, nhưng vẫn đứng dậy được, có lẽ chỉ xước da. Nhưng cậu còn chưa kịp chạy tiếp thì người kia đã đi qua làn khói.

“Vẫn cứng đầu nhỉ.”

Đỗ Nhất Tân đã sắp khuỵu xuống, hét lên, “Mỗi người lùi lại một bước đi! Nói cho tôi biết anh đang muốn tìm ai, tôi có thể giúp anh!”

Ứng Thịnh nghiêng đầu, bị thu hút bởi một thứ gì đó khác. Đỗ Nhất Tân nhìn theo tầm mắt hắn, phát hiện ra người kia đang nhìn vào bảng đen.

Đây là sự đảm bảo cuối cùng của cậu. Nếu thứ này cũng bị phát hiện thì sẽ không thương lượng được nữa.

Đáng tiếc, đã quá muộn, Ứng Thịnh đã đọc được dòng chữ bên trên: “Đây là manh mối mà mày nói à?”

“Đây là…” Mặt Đỗ Nhất Tân không thay đổi, “Một trong số đó.”

“Trên này còn ba cái tên.” Ứng Thịnh phớt lờ cậu, hất cằm lên, “Còn mày, mày tên gì. Ngải Nhạc? Đỗ Nhất Tân?”

“Tất nhiên tôi là…”

Khoan đã, ba cái tên?

Đỗ Nhất Tân đang nói giữa chừng thì bỗng phản ứng kịp. Cậu quay lại nhìn thì thấy tên Ngải Nhạc chưa bị gạch bỏ, thế này là chưa chết đúng không?

Điều này khiến cậu nhen nhóm chút hy vọng trong lòng.

Ứng Thịnh nhìn thấy phản ứng của cậu, nói: “Nói thẳng đi, bây giờ chỉ còn lại hai đứa chúng mày. Thế nên người mà tao đang tìm chắc chắn là mày hoặc nó.”

Nghe vậy, Đỗ Nhất Tân lại quay đầu lại: “Chắc là anh muốn giết người đó đúng không. Tôi hỏi lý do được không?”

“Mày không biết?”

“Sao tôi biết được.”

Hai người nhìn nhau hồi lâu mà không nói lời nào. Hai tên con trai trưởng thành, trong căn phòng thiếu ánh sáng khắp nơi chỉ toàn đống đổ nát này, cứ vậy im lặng nhìn nhau, không hiểu vì sao lại hơi quái dị.

Đỗ Nhất Tân nhớ tới Ngải Nhạc thì giật mình, làm ra vẻ Tây Thi ôm ngực: “Sao lại nhìn tôi vậy, đừng có nói là yêu tôi rồi đó.”

“Cái gì?” Cảnh tượng rõ đang nghiêm túc, vậy mà lại nghe được một câu như thế. Ứng Thịnh ngu người một lúc, sau đó quát, “Đầu mày có hố à.”

“Đùa tí thôi mà.” Đỗ Nhất Tân bỏ tay xuống, “Vậy chúng ta còn phải nhìn nhau đến khi nào nữa. Anh nghĩ người anh muốn tìm là một trong hai đứa tôi nên giờ muốn giết tôi à?”

“Không cần vội, không phải mày muốn giúp sao.” Ứng Thịnh nhướng mày, “Đưa tao đi tìm bạn mày đã.”

Dù nói muốn tìm, nhưng Đỗ Nhất Tân cũng không rõ Ngải Nhạc đã đi đâu mất. Cậu cho rằng đối phương có lẽ đã bị bắt đi, nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu sao giáo viên tuần tra lại muốn đưa Ngải Nhạc đi.

Ứng Thịnh như đang áp giải tù nhân, bắt cậu đi trước. Đôi khi cậu đi chậm còn bị hắn xô một phát.

Cả hai rời nhà vận động, quay lại hành lang. Lại nghe thấy tiếng mưa rào rào, cảm nhận được không khí ẩm ướt bên ngoài, Đỗ Nhất Tân cảm giác như đã qua một đời. Trước khi vào đây, Tô Hân và Ngải Nhạc vẫn còn ổn. Nhưng giờ Tô Hân đã chết thảm ngoài kia, Ngải Nhạc còn chưa biết sống chết ra sao, tính mạng mình cũng nằm trong tay một tên giết người.

Dù giờ còn chưa giết cậu, nhưng đợi đến khi tìm thấy Ngải Nhạc, sớm muộn gì tên kia cũng sẽ lộ ra bộ mặt thật.

Mục đích của Ứng Thịnh là gì? Không phải vội vàng chạy trốn, mà là tìm kiếm một người đang che giấu thân phận của mình.

Điều này khiến Đỗ Nhất Tân nhớ đến một trò chơi có tên “Ma sói”. “Sói” nấp trong dân, phải tìm ra “sói” trước khi “dân” bị giết hết thì mới thắng được.

Cậu bỗng đứng lại.

“Làm gì thế, đi tiếp đi.” Ứng Thịnh nóng nảy chọc gậy kim loại vào lưng cậu.

Đỗ Nhất Tân quay đầu: “Có phải là cho dù tìm được chìa khóa thì chúng ta cũng không ra được khỏi đây không.”

Ứng Thịnh híp mắt, giống như một con sói nham hiểm, không nói gì.

“Có phải anh nghĩ rằng, thủ phạm đang nấp giữa chúng ta —— thủ phạm đưa chúng ta vào trong ‘phó bản’ này ấy.”

Dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng mưa phùn rơi rả rích. Hai người lại nhìn nhau trong im lặng.

Cuối cùng, Ứng Thịnh mở miệng: “Đây không phải lần đầu tiên mày vào.”

Câu trả lời này, ngược lại lại xác nhận rằng hầu hết các suy đoán của Đỗ Nhất Tân đều đúng. Ứng Thịnh là người chơi kỳ cựu hơn, cũng biết cách để thật sự thoát ra. Mà thủ phạm thì đang nấp giữa người chơi.

“Đây là lần đầu thật. Chỉ là tôi không hiểu cách anh hành động thôi, không muốn thoát ra, nhưng lại cứ tìm người mãi.”

“… Mày đoán đúng rồi.” Ứng Thịnh nói, “Giờ chỉ còn ba người. Tao, mày và bạn của mày. Bây giờ, khả năng cao bạn của mày là thủ phạm.”

“Có khi có người thứ tư! Hắn hoàn toàn có thể trốn được mà không cần phải mạo hiểm chơi với bọn tôi.”

“À…” Ứng Thịnh như đang cười mà lại không cười, “Không thể nào.”

“Tại sao?” Đỗ Nhất Tân hỏi gặng.

Tuy nhiên, Ứng Thịnh cũng không có ý đáp lại, gõ lên vai cậu, ra hiệu đi tiếp.

Bất đắc dĩ, Đỗ Nhất Tân đành phải tạm gác câu hỏi sang một bên. Nhưng cuộc trò chuyện này chắc chắn đã ném một tảng đá xuống hồ sâu, gây ra sóng lớn.

Bỏ qua mọi thành kiến, nếu những gì Ứng Thịnh nói là sự thật, thì Ngải Nhạc hiện đang mất tích chắc chắn là nghi phạm lớn nhất. Nhưng xem xét biểu hiện của Ngải Nhạc, ngay từ đầu nó vẫn đã luôn rất sợ hãi, sao lại có thể là thủ phạm trong vụ này được?

Đóng kịch?

Lôi kéo bao nhiêu người vô tội vào một trò chơi ngu xuẩn như vậy. Chính thủ phạm lại đang trốn bên cạnh cậu, giả vờ run lẩy bẩy, đúng là khó tin.

Hơn nữa, theo cậu thấy thì Ngải Nhạc là một cậu đàn em không thích nói chuyện mà lại còn hay ngại. Làm thế nào mà một người bình thường lại tạo ra được một không gian lớn như vậy, rồi lại mang người từ ngoài vào mà không một ai hay biết?

Họ lại quay lại tầng một của nhà chính. Nhưng so với lúc bỏ trốn, tâm trạng của Đỗ Nhất Tân giờ đã rất khác.

Nơi ban đầu đặt xác của giáo viên tuần tra giờ chỉ còn lại một vũng máu. Khi đi ngang qua phòng giáo viên, cậu vô thức dừng lại, nhớ ra có lẽ thi thể của Diệp Văn vẫn còn ở bên trong.

Trước đó Tô Hân muốn đến để lấy di vật, nhưng cậu sợ đụng phải Ứng Thịnh nên từ chối không thương tiếc. Bây giờ, đừng nói đến di vật, cả hồn lẫn xác họ đều đã bị chôn vùi trong không gian khép kín quái dị này.

Mà Ứng Thịnh đã hét lên từ phía sau: “Đỗ Nhất Tân đang nằm trong tay tao. Cút lại đây cho tao nhanh lên, nếu không tao giết nó!”

Giọng hắn vọng đi trong hành lang, tựa như từng đợt sóng, đi đến đằng xa.

Tuy nhiên, không có phản hồi.

Ứng Thịnh cười nhạo: “Có vẻ như bạn của mày cũng không quan tâm đến mày cho lắm.”

Đỗ Nhất Tân: “…”

Cé lẽ vậy. Nếu không thì nó cũng đã không kéo cậu vào một nơi như thế này. Nhưng lời tỏ tình kia là sao, chẳng lẽ vì bị cậu từ chối nên mới muốn tra tấn cậu như thế này sao?

“Được rồi, đi thẳng tiếp.”

Cả hai đi lên tầng hai, tầng ba… Cuối cùng lên đến sân thượng.

Sân thượng lộng gió, mưa lất phất đập vào mặt. Ứng Thịnh đội mũ trùm đầu lên, đẩy Đỗ Nhất Tân ra.

Bầu trời tối đen, không thấy sao. Hàng rào xung quanh rất thấp, nếu không cẩn thận sẽ rơi ra ngoài. Tuy nhiên Ứng Thịnh không có ý định dừng lại, tiếp tục ra lệnh cho Đỗ Nhất Tân đi về phía trước, cho đến khi cậu đi đến mép hàng rào.

“Bước qua đi.”

Đỗ Nhất Tân chỉ đứng bên rìa mà đã run rẩy. Nếu ngay cả rào chắn cuối cùng này mà cũng không còn, chỉ cần một cơn gió thổi qua thì cậu sẽ ngã thẳng xuống.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!