Cái gọi là tiệm ăn bình dân bất quá chỉ là một chén cháo ba đồng năm lượng bạc. Lúc này giá tiền còn chưa đắt chắc vẫn đủ cho Quý Trạch An ăn đến no căng. Đã từng có thời gian ngày nào cậu cũng đi qua cửa hàng này nhưng lại đi thẳng về mà mua một thùng mỳ tôm chỉ hết hai đồng. Chắc là nhờ vấn đề hạn sử dụng nên lúc cậu thanh niên trai tráng tuổi mười bảy mới mua về ăn suốt. Lúc đó cậu chỉ nghĩ rằng tuổi còn trẻ, vài ba thùng mỳ chẳng ảnh hưởng gì. Nhưng đó cũng là sự thật, theo trí nhớ thì Quý Trạch An chưa bao giờ vì một thùng mỳ hết hạn mà phải nhập viện.
Ăn hết mỳ, Quý Trạch An để đũa xuống, bưng bát lên uống canh. Hàng phở này đã nói để đun được nồi nước dùng họ chỉ lấy xương đi nấu, chỉ riêng canh thôi cũng đã thấy thèm rồi. Quý Trạch An uống xong nước, hai con mắt đen láy không nhịn được mà híp lại đầy hạnh phúc. Cho dù chỉ là một bát phở nhưng đối với cậu thì đó là mùi vị của tuổi trẻ. Trong tương lai quán phở vẫn còn đó nhưng ông chủ thì thật khó mới gặp được. Khi giàu rồi họ luôn muốn nghĩ cách tiết kiệm chi phí. Chỉ cần hương vị không tệ thì sẽ có nhiều người ăn.
Quý Trạch An xoa xoa bụng, cảm giác trong bụng thật ấm áp khiến cậu càng cảm thấy sống lại là sự thật. Với cậu thì đó là cách để cậu có càng nhiều cơ hội để hạnh phúc hơn. Không bị người khác lừa dối, không còn ngốc ơi là ngốc theo đuổi sự ấm áp không thật một chút nào, không phá hoại thân thể chính mình. Cho dù nghèo đói khổ cực cũng được.
“Ông chủ, tính tiền.” Lúc này những quán ăn nhỏ có thể tùy ý thanh toán. Lúc ăn xong ra cửa trả tiền cho ông chủ là xong.
“Được rồi, chàng trai trẻ.” Ông chủ cười híp mắt thu tiền Quý Trạch An đưa sau đó lấy từ trong túi năm đồng cho cậu.
Ông chủ tranh thủ lúc đang tìm tiền thối lại nói với Quý Trạch An “Cậu vẫn ở chỗ cũ chứ, tôi vẫn thấy cậu đi ngang qua đây.”
Quý Trạch An cười cười cũng không phủ nhận.
“Thanh niên ơi, mỗi lần cậu đi qua đều thấy xách túi mỳ ăn liền. Cái đó vị thì ngon nhưng chả có dinh dưỡng gì. Cậu còn trẻ mà cứ ăn mấy thứ đó cũng không tốt đâu.” Đưa tiền nhưng ông chủ đến tuổi trung niên vẫn không nhịn được nói thêm vào khi thấy dáng vẻ gầy gò của cậu.
“Vâng, sau này không ăn nữa. Cảm ơn ông chủ đã quan tâm.” Quý Trạch An nhìn trên mặt ông chủ có ba chữ: Lo lắng, lo lắng và lo lắng mà cười càng thêm tươi. Tuy chỉ là ý tốt của một người xa lạ nhưng so với ý tốt giả dối của tên cặn bã Nghiêm Cẩm thì ấm áp hơn nhiều lắm. Cậu đút tiền vào túi, nói chuyện với ông chủ thêm mấy câu rồi rời đi. Nếu sau này tích được chút tiền thì cậu sẽ có thể thường xuyên nghe thấy giọng của ông chủ rồi. Ông chủ và phở đều tốt, cậu thấy rất thoải mái với quán phở nho nhỏ này.
Vấn đề cơm trưa đã giải quyết xong. Cậu đã xử lý hết 90% công việc cần làm còn lại việc duy nhất là chỗ làm thêm hè.
Cậu còn chưa đến thành niên, rất nhiều công việc chưa làm được. Quý Trạch An không muốn giống đời trước đi làm ở chỗ ngư long hỗn tạp. Làm lao động chân tay cũng PASS, kiểu đó thì chưa nói đến cậu làm thân thể mình bị thương mà ông chủ nhìn thấy thân hình cậu đã không muốn thuê rồi. Người bán hàng thì lại toàn thuê làm lâu dài, cậu chỉ làm dăm bữa nửa tháng thì chắc chắn sẽ không được xem xét rồi….
Đột nhiên Quý Trạch An nhớ lại năm mà Nghiêm Cẩm tốt nghiệp cấp ba. Bời vì nhà bọn họ điều kiện không tốt như cậu. Hơn nữa Nghiêm Cẩm còn có một người em thành tích tốt hơn hắn ta nhiều lắm nên nhà đó cực lực phản đối chuyện ăn học của hắn bên cạnh đó là tương lai mờ mịt ở thủ đô nữa. Thời điểm đó cậu hết sức ngu ngốc mà bán căn nhà mẹ cậu để lại để giúp hắn ta trả học phí mấy năm cuối còn mình thì bỏ học, đi làm công kiếm tiền giúp hắn trả tiền ăn ở hằng ngày. Mỗi lần nhớ lại là một lần Quý Trạch An nghĩ năm đó mình thật sự dễ lừa lại càng hận Nghiêm Cẩm vô tình, nhưng thế không có nghĩa là không có thông tin nào dùng được. Nghiêm Cẩm để có thể vào trường học hắn trước đó lấy kinh nghiệm và tiền bằng cách làm diễn viên phụ cho một công ty điện ảnh.
Làm người đóng thế thì một ngày đêm được hai trăm khối và một hộp cơm. Số tốt mà làm việc thật cố gắng và được đạo diễn để ý thì còn có thể làm một nhân vật siêu phụ, đạo diễn vui vẻ thì được thưởng thêm tiền làm ngoài giờ. Quý Trạch An vừa nghĩ đến thì đã thấy hài lòng, dù sao đó cũng là một con đường tốt. Nghĩ kỹ rồi cậu lập tức đi đến trụ sở của công ty điện ảnh, truyền hình. Cậu mang máng nhớ có một lần Nghiêm Cẩm diễn xong về nói chuyện để lộ ra chút chuyện. Ở cửa trụ sở điện ảnh luôn có mấy người địa phương đứng ở đó chờ đến khi có người gọi đi theo là được. Quý Trạch An sau khi xuống xe thì thấy ở cửa có hai tốp người đang đứng. Cậu đi bừa, chen lẫn vào một tốp và mong hôm nay may mắn một chút có phim cần diễn viên quần chúng.
“Này anh bạn nhỏ, nghỉ hè cũng đến làm diễn viên phụ à?” Đột nhiên một bác trung niên có râu quai nón giữ Quý Trạch An lại hỏi.
Quý Trạch An nghiêng đầu nhìn qua thấy người đó mặt mũi tướng mạo hung ác nhưng thật ra không hù dọa cậu được mà chỉ khiến giật mình. Quý Trạch An gật đầu với ông ta.
“Diễn viên quần chúng không đơn giản như tưởng tượng đâu mà khổ lắm đấy.” Bác trai mang vẻ mặt ta đây là người có kinh nghiệm nhìn cậu.
Quý Trạch An lại gật đầu, cậu hiểu ngành nghề nào đều có cái khó của nó nhưng đối với cậu thì làm diễn viên quần chúng là con đường kiếm tiền tốt nhất. “Cảm ơn bác nhắc nhở nhưng cháu cần tiền đi học.”
Chẳng xuất phát từ tình yêu cuồng nhiệt, cùng không vì muốn nhờ việc này mà trở nên nổi tiếng mà chỉ là cậu cần tiền, ở đây lúc hết ngày còn cho một hộp cơm khiến cậu rất hài lòng.
Bác trai râu quai nón vừa nghe, nhìn lại cách ăn mặc cùng với thân hình suy dinh dưỡng của Quý Trạch An thì im lặng mà cũng không hỏi việc của nhà cậu “Cậu theo chúng tôi đi, tôi làm nghề này cũng lâu rồi nên có kha khá việc. Hôm qua có một đạo diễn khẳng định hôm nay cần diễn viên quần chúng. Đến lúc đó ngọt miệng một chút sẽ không gặp rắc rối đâu.”
Mắt Quý Trạch An sáng lên, gật đầu luôn. Đây là lần thứ hai cậu nhận được ý tốt từ một người xa lạ “Cảm ơn bác, cháu sẽ nghe lời không để gặp rắc rối đâu.”
Bác trai râu quai nón sờ sờ mặt mình, nhìn Quý Trạch An cười ngọt ngào mà kinh ngạc. Ông ta biết mình bây giờ trông như nào, trẻ con đứa nào gặp ông cũng khóc thét không nghĩ tới đứa trẻ còn chưa mọc đủ lông này lại không sợ. Ông nhìn gương mặt hiền lành lương thiện của cậu. Tuy rằng hơi thiếu thịt nhưng nhìn đã thấy dễ bắt nạt rồi. Ông đã nghĩ rằng lời mình nói cậu ta sẽ không đáp mà còn tránh ra, những người như thế ông đã gặp nhiều rồi.
Nếu là ngày trước thì Quý Trạch An sẽ trông mặt mà bắt hình dong nhưng mà cậu đâu còn trẻ người non dạ. Chưa nói đến tướng mạo đáng sợ không dọa được cậu. Hơn nữa má trái ông ta viết mặc dù ta có râu còn má phải thì ghi ta nhìn rất hung dữ thế nhưng ngang trán lại ghi thật ra ta rất hiền lành nha. Có những chữ này thành ra bác trai nhìn cực lỳ buồn cười nhưng hôm nay cậu gặp rất nhiều người lạ, ban đầu còn bật cười thành tiếng nhưng từ từ thành quen có thể nhịn xuống. Quý Trạch An có chút ngạc nhiên tò mò khi diễn viên mệt thì chữ viết trên mặt có biến đổi hay không? Quý Trạch An nghĩ thầm chờ đến khi gặp được diễn viên thực sự thì nhìn lén để xem có đúng không.
“Đúng rồi, anh bạn nhỏ tên là gì ấy nhỉ?” Râu quai nón bỗng chợt nhận ra nói chuyện lâu vậy rồi mà còn chưa biết tên nhóc kia là gì.
Quý Trạch An nháy mắt vài cái nhìn chữ trên mặt bác trai râu quai nón thay đổi, hậu tri hậu giác nói: “Cháu là Quý Trạch An. Quý trong tứ quý, Trạch trong phúc trạch còn An từ bình an. Bác gọi Tiểu An là được.”
“Được, Tiểu An.” Râu quai nón gật đầu gọi.
Quý Trạch An vẫn nhìn chằm chằm bác trai râu quai nón, thấy trên trán vẫn là dòng chữ Ta đây dễ quên ta đây rất chân thật.
Râu quai nón bị Quý Trạch An nhìn chăm chú cũng thấy ngại ngại, chợt nhớ mình còn chưa tự giới thiệu, gãi gãi tóc nói “Tôi là Dương Lợi, Lợi trong lợi hại. Cứ gọi bác là được rồi, dù thế nào cũng đừng gọi bác Lợi.”
“Được, bác.” Quý Trạch An nhìn chữ trên mặt Dương Lợi chuyển thành: Gọi Lợi thúc tôi tức đó nha, rất biết điều mà gật đầu.
Hai người đứng nói chuyện linh tinh một lúc, nói chung chung thì là bác trai chỉ dẫn Quý Trạch An một chút như chú ý công việc, bên cạnh đó là xem xét một số tình huống có thể xảy ra. Cậu biết Dương Lợi là vì muốn tốt cho mình nên nghe rất nghiêm túc, biết ơn ghi tạc vào lồng ngực. Không lâu sau thực sự có đoàn làm phim cần diễn viên quần chúng. Bọn họ không đứng ở đầu hàng thế nhưng trong thời gian ngắn chạy tới bên kia. Quý Trạch An bị bác trai lôi tới còn chưa kịp thở dốc đã thấy bác trai bắt chuyện với người đứng gần đó “Đạo diễn La, tới Giang thị quay phim sao, khổ cực rồi.”
“Lão Dương sao còn đứng ở đây vậy. Nhanh! Điền tên vào đây.” La Khải Sơn đem bút trong tay ấn vào tay anh họ để điền thông tin.
Dương Lợi nhận nhưng lại không điền ngay “Đạo diễn La, tôi dẫn theo một anh bạn nhỏ. Cậu ta muốn kiếm chút tiền học, cậu xem xét ……”
La Khải Sơn nhìn nhìn Quý Trạch An sau đó bỏ qua một bên “Đi, chú ý ăn nói cho cẩn thận. Đừng gây họa là được.”
“Cảm ơn đạo diễn La, làm cậu thêm phiền toái rồi.” Dương Lợi nhếch môi cười sau đó vỗ Quý Trạch An.
Quý Trạch An lập tức nói với La Khải Sơn: “Cảm ơn đạo diễn La cho cháu cơ hội, cháu cam đoan sẽ không gây rắc rối.”
“Ừ.” La Khải Sơn gật đầu, không nói nhiều và cũng chẳng để ý đến Quý Trạch An nhiều. Đối với hắn thì cậu cũng chỉ là một diễn viên quần chúng mà thôi.
Nhưng đối với Quý Trạch An thì đây là thùng vàng đầu tiên cậu đào được, cơm tối cũng có rồi. Cậu cười rất vui vẻ, nhìn qua có chút không khí của tuổi trẻ.
___Hết chương 02___