Chương 2: Chiếc khăn màu đỏ
Người phục vụ nói xong, liền dẫn Bạch Giai hai người đi vào bên trong nhà hàng, cuối cùng ngừng lại ở một vị trí chỗ ngồi ở cửa sổ.
Ngay sau đó, có một nhân viên phục vụ bưng đến hai tách cà phê.
“Giám đốc Tần, ngài xem muốn đặt món gì?”
Chờ khi hai người ngồi xong, người phục vụ cầm thực đơn trong tay, Tần Đỗ cầm tách cà phê lên và nếm thử một cách cẩn thận, hắn cũng không liếc xem thực đơn người phục vụ đưa, người phục vụ có chút xấu hổ, nhìn về phía Bạch Giai ngồi phía đối diện.
Bạch Giai liếc mắt nhìn tần đỗ một cái, mấy giờ rồi, mà hắn còn có tâm trạng nhấm nháp cà phê, bụng không đói hay sao!
Cô lấy thực đơn từ tay người phục vụ, nhìn thấy mặt trên rực rỡ đủ loại thức ăn, không thể nhịn nổi nuốt nước miếng, rồi lại nhìn vào giá, mỗi một loại món ăn cơ bản đều có giá hơn một trăm nhân dân tệ, này đối Bạch Giai chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, mà nói thì không có rẻ chút nào , may mắn, bữa cơm này là Tần Đỗ mời, bằng không cô cũng không nỡ đem tiền lương của mình để ăn một nơi như vậy!
Nghĩ đến Tần Đỗ mời, cô cũng không khỏi nghĩ tới trò đùa lúc trước khi Tần Đỗ lấy bánh mì ra ăn trước mặt mình, căm hận này nhất định không bỏ qua được, bửa ăn này, cô phải ăn cho no để Tần Đỗ và cô mới hòa nhau được.
“Đây đây, cái này còn cái này, còn cái này này này, tất cả mang lên hết cho tôi!”
Bạch Giai ngoài miệng nói xong, những ngón tay thon dài của cô liên tục chỉ vào thực đơn, nhìn vào cái giá đắt đỏ, Bạch Giai trong lòng khỏi phải nói thích bao nhiêu !
Lại nhìn Tần Đỗ, lập tức nghe được Bạch Giai gọi nhiều món đến như vậy, mà khuôn mặt vẫn không thay đổi tiếp tục ngồi uống cà phê, có vẻ hắn không quan tâm đến hành động của Bạch Giai chút nào cả.
Điều này cũng làm cho Bạch Giai cảm thấy hành động trả thù của mình đã không thành công. . . . . .
“Tiểu thư, tôi thấy có hai người, tôi sợ sẽ không ăn hết tất cả những món này!” Người bán hàng có chút thẹn thùng đích nhắc nhở nói.
Dù sao lãng phí cũng thật đáng xấu hổ, tiết kiệm là quang vinh!
“Không cần lo lắng, ăn hết!”
Bạch Giai định vừa mở miệng nói, đã bị Tần Đỗ giành trước một bước nói, Bạch Giai nhìn thấy hắn phản ứng, trên mặt xuất hiện một nụ cười.
Tần Đỗ xuốn tay đặt tách cà phê, nói tiếp: “Nếu vị tiểu thư này ăn không hết hãy gói mang về, đỡ phải lãng phí!”
“Điều này. . . . . . Được rồi! Hai vị vui lòng chờ một chút!” Người phục vụ mỉm cười lấy lại thực đơn xoay người rời đi.
Sau khi người phục vụ rời khỏi, Bạch Giai tức giận nhìn qua Tần Đỗ, nhưng mà nghĩ đến hắn giúp mình hoàn thành công việc, lại mời mình đi ăn nhà hàng sang trọng như vậy, trong lúc nhất thời sự bất mãn đối với hắn cũng biến mất, cũng không nghĩ muốn so đo với hắn nữa, dù sao, ăn vẫn là quan trọng nhất!
Chẳng mấy chốc, chờ đồ ăn bày lên cùng nhau, Bạch Giai hai mắt sáng lên, xứng đáng là nhà hàng cao cấp, món ăn cũng làm ra thật rất chất lượng, đặc biệt thoạt nhìn liền muốn ăn ngay, còn không chờ Tần Đỗ nói, Bạch Giai liền không thể chờ đợi.
Cô đã sẵn sàng để ăn.
Bây giờ đã là mười giờ tối, trong nhà hàng ngoài bàn của Bạch Giai, thì không còn vị khách nào nữa, ban đầu nhà hàng định đóng cửa, lại bởi vì Tần Đỗ đến, làm cho nhà ăn phải mở cửa thêm hai tiếng nữa, nhưng không có một người mở miệng than phiền!
Rất nhanh, thức ăn trên bàn đều bị Bạch Giai ăn sạch, trước đó Tần Đỗ đã nghĩ nhiều thức ăn như vậy không ăn hết sẽ phải gói mang về , nhưng xem ra bây giờ, hoàn toàn không cần nữa rồi!
Nhìn vào mấy chén đĩa trống trên bàn, Bạch Giai còn vẻ mặt chưa no, Tần Đỗ thấy thế, hỏi: “Như thế nào, còn chưa no sao?”
Bạch Giai sờ sờ bụng, lại nhìn nhìn lên đống chén đĩa đã bị mình quét sạch trên bàn, mở miệng nói: “Những món ăn này quả thật sự rất ngon, nhưng mà có có hơi ít, làm sao tôi có thể no được!”
Nghe được Bạch Giai nói một phen, thiếu chút nữa Tần Đỗ đang ăn cũng suýt nữa bị nghẹn, ngay cả những người phục vụ cách đấy không xa nghe thấy Bạch Giai nói như vậy, thiếu chút nữa thì cười ra tiếng.
Nhìn thấy phản ứng của Tần Đỗ, lại nhìn về phía những người phục vụ che miệng né tránh ánh mắt của cô, Bạch Giai lúc này mới nhận ra cô đang nói những điều này ở một nơi như vậy, người ta không mới là lạ, may mắn lúc này trong nhà không có vị khách nào, bằng không còn tưởng rằng cô là người ở quê lên thành phố mất!
Tần Đỗ nhìn thoáng qua trên mặt Bạch Giai có chút đỏ ửng, hỏi: “Cô có cần gọi thêm món gì ăn nữa không?”
Bạch Giai không nói lời nào, liến mắt nhìn Tần Đỗ, cái này không phải rõ ràng làm khó cô sao!
“Không cần, tôi đã ăn no rồi !”
Bạch Giai gằn từng chữ, giống như nhấn mạnh thái độ của mình.
“Nếu, ăn xong rồi, chúng ta đi thôi!” Tần Đỗ đứng dậy, sửa sang lại một chút quần áo, sau đấy quay đầu hướng về phía người phục vụ mà hét lên: “Tính tiền!”
Bạch Giai cũng không có ý đợi Tần Đỗ, bay thẳng đến cửa, người phục vụ đứng ở cạnh cửa mỉm cười mở cửa tiễn cô ra ngoài, tiếp theo, Tần Đỗ cũng đi nhanh chóng đi ra.
“Nếu cô nói chưa ăn no, tôi còn có thể dẫn cô đi ăn tiếp, còn nếu cô không muốn, tôi sẽ đưa cô về nhà!”
Lời nói của Tần Đỗ vang lên sau lưng, Bạch Giai ngừng bước, xoay người, nói: “Tôi không muốn trở nên một người mập mạp, tôi phải về nhà!”
“Vậy giờ cô chờ tôi ở đây, tôi đi lấy xe!”
Sau khi Bạch Giai đồng ý, Tần Đỗ mới đi đến bãi đỗ xe lấy xe, ngay sau khi Tần Đỗ rời khỏi, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt Bạch Giai.
Bạch Phán Phán mặc một chiếc váy ngắn màu đen bó sát người, một lớp trang điểm tinh tế, với một mái tóc rối tung trên vai, toàn thân trên dưới đều toát ra một mùi hương quyến rũ.
Bên cạnh Bạch Phán Phán , cũng là một phụ nữ xinh đẹp khí chất cũng toát ra tương tự.
“Ồ, tôi tưởng là ai buổi tối còn đứng ở đây, hóa ra lại là cô!” Bạch Phán Phán khinh miệt nhìn Bạch Giai, lại liếc mắt tới nhà hàng phía sau cô, nói tiếp: “Làm thế nào, cô lại đủ khả năng ăn ở nhà hàng này, cô không phải không có tiền sao?”
Bạch Giai nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, thật là oan gia ngõ hẹp, ban đầu cô còn muốn chào em gái kế khác cha khác mẹ một tiếng rồi sau đó rời đi, không ngờ rằng cô ta mở miệng nói, thì miệng đầy hôi thối!
Bạch Giai cũng không yếu thế mà cam chịu, cô nhìn từ trên xuống dưới người Bạch Phán Phán , chậc lưỡi tấm tắc nói: “ăn mặc thật sự rất là sành điệu xinh đẹp, mở miệng nói câu nào cũng giống như nước cống vậy, miệng đầy mùi hôi thối!”
Bạch Phán Phán vừa nghe, bất ngờ tức giận, lúc nào cô cũng bị người khác xúc phạm như vậy, đây thật là độc miệng, cô khó có thể nuốt trôi mối hận này!
Bạch Phán Phán không nói lời nào, nổi giận đùng đùng giơ tay về hướng mặt Bạch Giai, Bạch Giai thấy thế, làm gì có thể ngốc đến nỗi đứng đấy để bị người khác đánh oan chứ, đang chuẩn bị ngăn cản cái tát của cô ta và trả đũa thành công cô ta bằng một cái tát, thì Tần Đỗ xuất hiện, trực tiếp ngăn cản hai người.
Mà Bạch Phán Phán còn chưa kịp đưa tay xuống tát, thì cổ tay cũng đã bị Tần Đỗ véo chặt lại . . . . .
Bạch Phán Phán đầu tiên là hoảng sợ, sau đó nhìn thấy người trước mắt là Tần Đỗ, nháy mắt biến thành vẻ mặt nũng nịu, nói: “Anh Đỗ tại sao lại ở đây? Anh có biết em đã đi tìm anh suốt thời gian này không, công ty em cũng vào không được, điện thoại anh cũng không nghe, em. . . . . .”
Nhìn thấy trên khuôn mặt Tần Đỗ không một chút biểu cảm, Bạch Phán Phán mới nhận ra rằng đây không phải lúc nói những điều này, đúng vậy, cô chỉ vào mặt Bạch Giai hét: “Đứa con gái không biết xấu hổ này đã làm nhục em, anh hãy mau giúp em giáo huấn lại cô ta đi!”
Gặp Tần Đỗ vẫn là vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ, Bạch Giai đắc ý cười thỏa mãn, Bạch Phán Phán dường như đã đoán ra được cô ta nói cái gì, lúc trước còn vẻ mặt nũng nịu, nháy mắt đã oán hận xung quanh, biểu cảm trở nên thật dữ tợn, buông tay Tần Đỗ ra, chỉ vào mặt Bạch Giai hét lớn nói: “Cô thật không biết xấu hổ để tiện, tôi đã nói tại sao Tần Đỗ lại hủy bỏ hôn ước với tôi, thì ra nguyên nhân chính là cô, cô ghen tị với tôi vì tôi đẹp hơn, xem tôi hôm nay dạy cô như thế nào!”
Nói xong, vòng qua người Tần Đỗ, cô giương nanh múa vuốt về phía Bạch Giai, Bạch Giai theo bản năng lùi về phía sau, cô gái này sẽ không đánh nhau ở trên đường thế này đâu!
Còn không chờ Bạch Phán Phán nhào về phía Bạch Giai, thì đã bị Tần Đỗ bắt lấy cánh tay của cô ta kéo trở về, cuối cùng trọng tâm không vững liền té lăn trên đất, Tần Đỗ vốn chính là nghĩ muốn kéo Bạch Phán Phán lại không cho cô xúc phạm tới Bạch Giai, nhưng trước mắt anh Bạch Phán Phán lại té lăn trên đất, nên dìu lên hay là không dìu lên đây…
Nhưng cuối cùng Tần Đỗ chậm chạp không hề cử động, tất cả đều đủ thuyết phục.
Bạn của Bạch Phán Phán thấy cô ngã lăn trên đất như vậy, vội vàng chạy đên nâng cô dậy, không ngờ rằng bị Bạch Phán Phán hất tay ra, vô duyên vô cớ trở thành bao cát cho người ta trút giận.
“Bạch Giai, cô đợi đấy!”
Bạch Phán Phán lắc lư từ mặt đất đứng dậy trên đôi dày cao gót cao 10cm, sau cùng nói một lời cảnh báo, rồi bỏ đi trong tuyệt vọng.
Bạch Giai quay đầu lại mới phát hiện, trên đường có rất nhiều người đang đi bộ dừng lại để “ xem kịch ” , thậm chí nhiều người phục vụ trong nhà hàng đã vươn cổ và nhìn ra cửa sổ.
Tần Đỗ liếc nhìn những người xung quanh một cách lạnh lùng, và cuối cùng nắm lấy tay của Bạch Giai rời đi. Trong lúc này, Bạch Giai giống như là đang nằm mơ, đối với những chỉ trỏ xung quanh, cô hoàn toàn không nghe, liền một lòng đắm chìm vào lòng của chủ tịch Tần.
Chỉ tới khi trở lại xe, Tần Đỗ mới buông tay Bạch Giai ra, cô mới tỉnh táo trở lại.
“Vừa rồi. . . . . . Cám ơn anh!”
Bạch Giai nắm hai tay, mím môi nhỏ giọng nói.
Tần Đỗ hít sâu một hơi, mở miệng như muốn nói điều gì nhưng lại ngừng nói, cuối cùng khởi động xe rồi rời đi.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe dừng lại ở cổng nơi Bạch Giai sống, trong lúc này hai người đều không nói với nhau một câu, Bạch Giai xuống xe, nói tạm biệt với Tần Đỗ, liền bước vào khu nhà, mà Tần Đỗ nhìn Bạch Giai biến mất vào trong khu nhà một lúc, mới khởi động xe rời đi.
Thì ra, Tần Đỗ vừa ra khỏi từ bãi đỗ xe đã thấy Bạch Phán Phán làm nhục Bạch Giai, lúc này mới xuất hiện thì Bạch Giai tránh bị tát!
Bạch Giai về nhà tắm rửa xong, thoải mái nằm trên giường, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Tần Đỗ bước ra, giúp cô ngăn cản một trận đả thương của Bạch Phán Phán, cái này giống như nội dung của vở kịch truyền hình đang được chiếu vậy, cho tới bây giờ Bạch Giai còn nhìn thấy chính cô bị Tần Đỗ kéo đi, một bộ dạng lưu luyến.
Là người liên quan, Tần Du đứng trước cửa sổ từ sàn đến trần của căn phòng lúc này, nhìn thành phố bận rộn bên ngoài, trầm tư suy nghĩ.
Cho đến bây giờ, Bạch Phán Phán đều lấy những sự cố kia để nhận được tiền bồi thường, nhưng hiển nhiên Bạch Phán Phán đối với chuyện đêm nay thật không dễ dàng bỏ qua. . . . . .
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!