Không khí giữa họ bỗng chốc trở nên ngượng ngùng, Tiêu Linh rót cho anh một cốc nước, sau đó ngồi xuống đối diện. Bọn họ có rất nhiều chuyện cần nói, rất nhiều, một ngày có lẽ không đủ mà phải dùng nửa đời còn lại để nói.
Tình yêu đến lúc nào không hay, Tiêu Linh luôn cho rằng mình không có tình cảm với anh, từ đầu đến cuối đều chỉ vì cái thai trong bụng, nhưng rời đi rồi cô mới thấy thiếu. Thiếu vắng hình bóng của Hoắc Tư Thần khiến cô như mất đi nửa linh hồn, thỉnh thoảng lại ngơ ngẩn một mình.
Trong lúc hai người nhìn nhau đầy phức tạp, Hoắc Tư Thần là người mở lời trước:
“Em sẽ về cùng anh phải không?”
Tiêu Linh chưa bao giờ thấy anh dịu dàng như thế với mình, sâu trong đôi mắt anh là hình bóng của cô, trong lòng liền mềm nhũn ra. Cô có thể nói không ư? Nhưng trả lời có cũng không ổn. Bởi vì cô đã sống ở nơi này quen rồi, có Diệp Liên, có Tiểu Hạo, còn có… Diệp Thiên. Nếu cô theo chân Hoắc Tư Thần trở về nghĩa là từ bỏ cuộc sống bình yên hiện tại, cô luôn có cảm giác mình không thuộc về giới thượng lưu. Cô phải làm sao bây giờ?
Thấy cô bối rối, Hoắc Tư Thần chậm rãi hỏi:
“Có phải em không thích trở lại Hoắc gia?”
Anh nhìn ra được sự tự ti trên người Tiêu Linh, tự ti về gia thế. Đó cũng là một trong những thứ gây cản trở bọn họ đến với nhau, là vách ngăn mà cô dựng lên để bảo vệ chính bản thân mình. Anh muốn mạnh mẽ phá vỡ vách ngăn này, cho cô sự an toàn mà cô cần.
Hoắc Tư Thần nói:
“Nếu em không thích trở lại Hoắc gia, anh sẽ chuyển ra sống riêng.”
Mặc dù anh có vẻ nhẹ nhàng khi nói ra lời này, nhưng Tiêu Linh vẫn vô cùng cảm động. Bởi vì việc ra ở riêng không hề đơn giản như cách anh nói. Hoắc phu nhân phải làm sao nếu con trai độc nhất của bà muốn sống dọn ra ngoài? Còn không nổi điên lên chì chiết cô là hồ ly tinh dụ dỗ anh sao?
Mặc dù trước đó Hoắc phu nhân từng đối xử tốt với Tiêu Linh, khiến cô thấy mình được tôn trọng, nhưng cô chợt hiểu ra rằng chỉ cần là ai đó mang thai con của Hoắc Tư Thần thì đều sẽ nhận được đãi ngộ giống như cô.
“Em không nghĩ ra ở riêng là một ý tưởng hay.” Tiêu Linh lắc đầu. “Anh là con trai độc nhất của Hoắc chủ tịch, mẹ anh cũng đã lớn tuổi rồi, làm vậy không tốt lắm.”
Hoắc Tư Thần không quan trọng việc này, dù sao phần lớn thời gian anh và mẹ cũng không nói chuyện, chỉ toàn vùi đầu vào lo cho công ty. Mấy hôm nay anh ở lại thành phố M để dây dưa với Tiêu Linh đã khiến công việc tồn đọng rất nhiều, không thể kéo dài thêm nữa. Anh nhìn cô, bình tĩnh nói:
“Anh muốn nghe ý kiến của em.”
“Em…” Tiêu Linh khựng lại, lát sau mới nói: “Em nghĩ là em có thể chịu được…”
Vì con trai, vì Hoắc Tư Thần, cô đành chấp nhận trở lại Hoắc gia - nơi có những ký ức không mấy tốt đẹp trong quá khứ. Cả nơi đó không ai thích cô, ngoại trừ Hoắc Tư Thần ra, cho nên vô hình trung cô có cảm giác mình bị lạc lõng.
Hoắc Tư Thần nắm tay cô, vuốt ve những ngón tay đã xuất hiện vết chai rất nhỏ của cô:
“Em yên tâm, khi em chính thức trở thành vợ anh, sẽ không ai dám bắt nạt em nữa.”
“V-Vợ?” Tiêu Linh đỏ mặt.
Hoắc Tư Thần cong khóe môi:
“Không phải à?”
Mặc dù hơi vội vàng, nhưng anh sẽ cho người chuẩn bị hôn lễ và cầu hôn Tiêu Linh ngay sau khi trở về Hoắc gia. Đây là mong ước cả đời của anh, hiện tại anh chỉ muốn cho cô danh chính ngôn thuận xuất hiện trước thiên hạ, để cô trở thành Hoắc thiếu phu nhân được người đời ngưỡng mộ. Có lẽ sẽ gặp phải nhiều người chỉ trích, nhưng anh sẽ gánh toàn bộ những công kích đó, không để vợ con chịu bất kỳ tổn thương nào.
Loading...
Hoắc Tư Thần thấy Tiêu Linh ngượng thì vui vẻ trong lòng, đã rất lâu rồi anh mới thấy được vẻ mặt này của cô. Anh nói:
“Em cho người thu dọn, anh đưa em và con trở về.”
“Em cần thêm thời gian để sắp xếp, còn có… Em phải nói chuyện với Diệp Thiên.”
Khi nhắc đến cái tên này, Tiêu Linh thoáng nhìn thấy nét giận dỗi trên khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Tư Thần.
“Em và hắn ta chắc sẽ không có mối quan hệ đó chứ?”
“Quan hệ gì?” Tiêu Linh không hiểu.
“Em đã từng hẹn hò với hắn ta chưa?”
“Không, làm sao có thể chứ.” Tiêu Linh vội vàng lắc đầu, cô rất cảm ơn Diệp Thiên, nhưng trong lòng cô chỉ có biết ơn, cảm động, chứ không phải sự rung động.
Vừa nhắc đến tên Diệp Thiên, cửa lớn đột nhiên truyền tới âm thanh của hắn:
“Tiêu Linh, mau mở cửa!”
Rầm rầm rầm.
Diệp Thiên dùng tay đập mạnh lên cửa, trái tim của hắn lúc này đã lạnh ngắt, hắn không còn cảm nhận được nhịp tim của bản thân nữa. Điều hắn lo sợ thật sự đã đến, người đàn ông kia vậy mà dám đến đây giành Tiêu Linh với anh! Lẽ ra anh nên về đây sớm hơn, nhưng lại bị cô gái kia giữ chặt tay không buông.
Hắn nhớ lúc đó Hàn Tuyết rất bình tĩnh mà kéo tay hắn, còn nói:
“Để bọn họ nói chuyện riêng đi, không nên xen vào hạnh phúc của người khác.”
Bởi vì quá tức giận, Diệp Thiên đã giật mạnh tay ra khỏi người Hàn Tuyết khiến cô ta lảo đảo ngã ra sàn. Bây giờ hắn lại không quan tâm cô ta ra sao, hắn chỉ biết bản thân rất tức giận.